Trái Tim Bên Nóc Tủ
Tôi đi trên những bình nguyên xanh rì,
Lạc bước theo bóng hình tôi từng quý.
Ôi, em ơi! Nơi đâu để đời thôi mộng mị,
Để nắng vàng kia níu giữ bốn bờ mi?
Mỗi ngày buồn tôi dậy trên giường ngủ,
Xung quanh bụi đã vấn vương ngày cũ.
Tôi tìm em trong trái tim bên nóc tủ,
Vẫn thấy nụ cười mềm, thoảng hoa sữa mùa thu:
“Người ta nói đời này là hư ảo,
Vậy giấc mơ đêm có bớt thực được bao?
Dù xoay vần vũ như hoàn lưu cơn bão,
Còn đó trong tâm,
Một góc để nhà thơ ôm lấy trận mưa rào.”
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận