Một Vườn Cây Si (I)
“Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương.”Ca dao. Trong sách “Dương Khuê” (Nguyễn Duy Diễn, NXB Nguồn Sống, 1969) chép tác giả hai câu này là Dương Khuê.
Dễ gì nói một chữ thương,
Người nơi thiên giới, kẻ vương bụi trần.
Nhân ngày mưa gió bần thần,
Viết thơ con cóc, đôi phần nguôi ngoai.
Bao nhiêu lo lắng đời trai,
Xếp sang một góc, ngày mai tiếp người.
DangoDango (団子 – Đoàn tử) là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp (mochiko), tương tự như bánh dày Nhật Bản mochi (餅 – Bính). Bánh này thường được ăn với trà xanh (Wikipedia Tiếng Việt). hòa với sữa tươi,
Ba phần đau bụng, mười phần khó trôi.
“Nàng vui là được”, nên thôi,
So đo tính toán, thiên lôi nó lườm.
Nàng rằng: “Mặc áo thật tươm,”
“Thiết tha thưởng ngoạn hồ Gươm xứ này.”
Quạt hồng một chiếc trên tay,
Mặt trời mới nhú, ra ngay hàng Đào.
Cafe phố cổ vẫy chào,
Bánh mì kẹp chả, thế nào cũng xuôi.
Bờ hồ thẳng tiến mà thôi,
Đông Kinh Nghĩa Thục một hồi canh tân,
Anh đào xa lạ hóa gần,
Bao nhiêu chí sĩ, bao lần ước mong.
Báo Hà Nội Mới vừa xong,
Có đôi trai gái mặn nồng thiết tha,
Tay cầm chắc một đóa hoa,
Lưu lại khoảnh khắc, món quà sắc son.
Nàng rằng: “Phận thiếp thuyền con,”
“Dập dìu bão tố, vẫn còn lại đây.”
“Sợ trong phút chốc vơi đầy,”
“Tiều phu khuất núi, bỏ cây một mình.”
“Chi bằng cho vẹn nghĩa tình,”
“Hai ta cùng đứng chụp hình được chăng?”
Tích tắc bỗng hóa vĩnh hằng,
Trên trâm cài tóc tử đằng tỏa hương.
Dễ gì nói một chữ thương,
Người trong tưởng tượng, kẻ thường ngóng trông.
Chú thích
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận