Hoài Lang

Em nào có dám mơ cao,
Cùng chàng kể chuyện tầm phào dưới trăng.
Em nào có dám nói rằng:
Trời sao một dải vĩnh hằng là anh.
Em chỉ mong lá ôm cành,
Mong cây có nụ, mong tranh giữ màu.
Em biết mình chẳng của nhau,
Thư tình tuyệt mệnh vò nhàu ngổn ngang.
Em không dám đến thiên đàng,
Sợ người ở lại muộn màng lệ rơi.
Em mơ hết thuở chơi vơi,
Kiếp sau gặp lại đời đời nên duyên.
Em mơ bến mãi đợi thuyền,
Lỡ đò nhân thế, hoàng tuyền chờ anh.
Em là sét tím gió xanh,
Là cơn giông tố đành hanh đòi tình.
Em là pho tượng lặng thinh,
Nghìn năm nỗi nhớ bóng hình ai kia.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận