Hoa Tử Đằng
Trăng thanh xem mây trắng,
Hoa tử đằng đã nở,
Xuân thắm ở đây rồi.
Nơi đầu hồi cung cấm,
Lặng thinh tấm thân gầy.
Đôi cánh tay trầy xước,
Ánh mắt ngước nhìn xa.
Trời cao và biển lớn,
Em có đớn đau nhiều?
Nơi đền miếu khói nhang,
Em vội vàng tìm đến.
Nào những nến và hoa,
Dâng lên tòa cao nhất:
“Người đã mất, hãy thương,
Em làm Vương không nổi!”
Mắt em bồi hồi khóc,
Màu tím tóc em dài.
Chiếc trâm cài đã gãy,
Đai áo hãy còn đây.
Em nhìn mây cất bước.
“Kẻ đi trước không lời,
Người chờ đợi chẳng hay.
Nước mắt này đã cũ,
Thôi chị ngủ, em ru.”
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận