Cành Vàng (I)

Ánh mắt sầu sầu thắp nén hương,

Chim non quốc quốc mẹ hằng thương,

 Cành vàng mẹ gửi xin con nhớ,

Vĩnh viễn về sau mẹ một đường.

 

Biệt phủ trùng trùng xứ viễn phương,

Con nằm lay lắt chẳng ai tường,

Cành vàng áo gấm tim đau nhói,

Nữ đế quay lưng khúc đoạn trường.

 

Đảo nhỏ xa xăm lắm kẻ nương,

Tên nào sống sót mới là cường,

Cành vàng lá ngọc ngôi cao quý,

Chắc hẳn chàng trai số lạ thường.

 

Sấm đổ ầm ầm bão ẩm ương,

Thường nhân rủ rỉ chuyện quan trường:

“Cành vàng chỉ đỏ nam nhân ấy,

  Hãy cứu dân oan, họa khó lường.”

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận