Bóng, Hình, Mô Phỏng
Em à, em nghe, thấy tôi không?
Lòng tôi mơ nhẹ khúc nhạc hồng.
Mơ thu về với trời gió lộng,
Mơ mình ôm mãi giấc thinh không.
Là tôi, giữa muôn trùng dấu nặng,
Của buổi tiệc tàn, của khắc khoải cô liêu.
Đôi mắt biếc ngoài vòng cung Sự Thật.
Bắt chẳng xong, nên nhớ chắt thành dòng.
Tôi thăm quanh những bờ môi xa khuất,
Phảng phất hương mờ tím mông lung.
Tôi hỏi khẽ tên em, chân thật,
Chúng chỉ cười tôi – rỗng tuếch, lạ lùng.
Điều kết nối hai ta,
Mang danh “chẳng bao giờ”, tôi hiểu.
Mãi khuyết thiếu, mà sao, ngu muội,
Vẫn si mê, đến cuối, chẳng dừng?
Như thiêu thân nguyện làm mồi cho lửa,
Tựa hoa tàn bên áng tóc thường xuân.
“Em là bóng, là hình, là mảng tối,
Là khát khao, là trăng trối, là tình…”
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận