Luyến lưu
Dưới màn đêm, khi cơn chuếnh vừa tan. Cái ôm dè dặt lúc tôi còn đang đút một tay trong túi quần, tay còn lại vươn đến ôm em vào lòng. Thật khẽ khàng, ấm áp và mềm mại.
Tôi chẳng biết nữa, em nhỏ nhắn trong vòng ôm tôi. Chúa ơi, tôi dường như đã thoáng ước với ngài rằng, giá như cứ thế này mãi thì tuyệt quá.
Có lẽ giờ em đã nhẹ lòng và được ủi an hơn rồi chứ? Tôi hi vọng em sẽ thấy ổn hơn.
Ôm em vào lòng một chốc như vậy, khiến tôi thấy mình cũng thèm được âu yếm dịu dàng, thèm những cái ôm và miên man những ngón tay, có lẽ vì dạo này nhạy cảm và yếu lòng quá.
Tôi muốn nằm cuộn tròn ở nhà, bên cạnh em. Rúc trong lòng người, được xoa đầu, ôm choàng lấy, lặng lẽ nghe nhịp tim đang đập. Để cảm thấy rằng tôi vẫn còn tồn tại, để cảm thấy rằng tôi không cô độc.
Những chuyện tan hợp đã qua sẽ nằm im lìm một góc, nỗi đau và niềm riêng của mỗi người đều được xếp lại gọn gàng.
Rồi khi đèn đường vàng ấm áp sáng lên, vài bản nhạc tình, khói thuốc bay mỏng nhẹ khiến gương mặt người không còn rõ ràng chân thật, đôi mắt suy tư và đượm buồn. Người và tôi sẽ ngồi cạnh nhau, gió đêm se lạnh, hơi men len lỏi vào trong tâm trí, mọi thứ sẽ dễ dàng được buông lỏng.
Chút hờn giận sẽ tan biến ngay khi người cất lời xin lỗi. Rồi tôi thấy những sợi cảm xúc tiêu cực quấn quanh nhau như đang bay lên, thoát ra khỏi từ trong thân người.
Chúng ta mỉm cười nhìn nhau, những cái chạm tay thật khẽ, thân nhiệt ấm áp chân thật, lơ đãng chạm vào lòng.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận