Chương 7: Gió Mùa trong lòng biển.

Tác phẩm: Đổ Bóng.

Tác giả: Hoả Chi Minh.

Chương 7: Gió Mùa trong lòng biển.

 

 

Âm thanh là thứ rất ít khi xuất hiện bên trong không gian của Anitophel.

Leo đã chìm trong tiềm thức. Bề ngoài, cậu nằm im lặng trong khoang mô phỏng. Thứ chuyển động duy nhất là ánh sáng phát ra từ giáp cá nhân theo từng nhịp. Vũ yêu cầu cậu liên tục mở giáp như thế. Leo nghe theo mà không cần hỏi lý do.

Còn Vũ, dĩ nhiên cô không thể gây ra tiếng động. Hình thái 3D của cô lơ lửng bên cạnh thân thể đang tự chữa trị, yên lặng đọc các số liệu và suy nghĩ. Vũ chỉ nói khi Leo bắt đầu cuộc trò chuyện.

“Chị!”

Vũ ngẩng đầu lên, nhìn sang màn hình bé bằng bàn tay ở cách cô nửa mét. Người nào đấy lại tiếp tục tiết mục ồn ào. Vũ mở khoá, để cậu trai nhìn thấy cô. Qua góc nhìn kỳ lạ của màn hình, Vũ nhìn thấy một chiếc ghế gỗ bơ vơ giữa không gian màu xanh lá sẫm. Leo đang ở “phòng đọc”, địa điểm cậu định vị theo hướng dẫn của Vũ, là nơi dành cho học tập lý thuyết. Không có thời gian, Leo cũng chưa được đào tạo về khởi tạo không gian, nên Vũ chấp nhận sự đơn giản đến bất đắc dĩ này của “phòng đọc”.

“Sao?”

“Đến lúc chưa?”

Vũ liếc ngang, Leo không hề biết giọng cậu chứa đầy mong chờ. Cô nhớ rõ rằng không đặt bộ đếm thời gian trong khoang mô phỏng, để đảm bảo tiềm thức của Leo không bị ảnh hưởng và có thể đạt đến tốc độ xử lý cao. Tất nhiên, cô không nghĩ cậu sẽ lên được mức tối đa là một trăm giờ tâm thức. Một giờ thực tại tương đương sáu mươi giờ tâm thức như bây giờ đã là chấp nhận được.

Lời tác giả

Mạnh dạn thú nhận: Trừ những gì hư cấu, trong Đổ Bóng toàn nói sự thật (⁠~⁠‾⁠▿⁠‾⁠)⁠~

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận