Chương 6: Rời đi không yên bình.

Tác phẩm: Đổ Bóng.

Tác giả: Hoả Chi Minh.

Chương 6: Rời đi không yên bình.

 

Một Ký Ức, tập hợp tối thiểu sáu Xuyên qua, không tính Vũ và Leo. Chỉ là giả thiết, nhưng cũng nói lên được khá nhiều điều. Tỉ như cô nên giết thêm vài người nữa. Hoặc tỉ như, có kẻ không muốn Leo yên ổn đến Melac khai báo thông tin vào Hệ Thống.

Dù là khả năng nào, thì nghe cũng có vẻ vui.

Vũ nhìn vào dòng chữ mà cô không thể vượt qua nãy giờ, từ lúc Leo còn ngồi đây, cho đến khi cậu nhóc lao đầu vào khoang mô phỏng. Cô khép hờ cuốn sách, tay trái vuốt nhẹ hai chữ mạ vàng trên miếng bìa giả da. Từng có một người, tỉ mẩn phỏng theo những gì hắn nhặt được, cố gắng hoàn nguyên cảm giác được cầm tri thức nhân loại trên tay. Để mà vuốt ve, để mà hít hà, và suy ngẫm. Hắn thích đọc, để kiến thức bốc lên từ trang giấy, lan trong không khí rồi thấm vào da người, vào tận xương tủy.

Hắn từ chối tiếp nhận bằng cách tải tri thức thông qua các hệ thống, hay đi vào tiềm thức để học tập trong khoang mô phỏng.

Hắn nói với Vũ, cô là một người đặc biệt. Cô không giống hắn. Hắn từ chối công nghệ vì hắn cổ hủ. Còn cô, là vì tự bảo vệ chính mình.

Tự bảo vệ. Bảo vệ. Vũ lẩm nhẩm.

Cô rời chỗ ngồi, bước tới bức tường trước mặt. Rút từ trong túi quần ra một thanh kim loại màu đen hình chữ nhật, Vũ để thứ lạnh lẽo rộng năm phân, dài mười tám phân đó ngoạm lấy cổ tay trái của mình. Phần da tiếp xúc nóng lên như phải bỏng, Độc Mã bắt đầu quá trình quét số liệu sinh lý và tinh thần của vật chủ. Chỉ chớp mắt đã có kết quả, Vũ nhìn những con số lắm lời đó một cách thờ ơ rồi xoá bỏ. Độc Mã quay về với hình dạng ban đầu, và trở lại vị trí trong túi của chủ nhân.

Lời tác giả

Xin chú ý, đây là một tác phẩm tự sự hư cấu (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)

Bình Luận