Đi Về Phía Mặt Trời
Tôi là kết quả của một cuộc tình ngang trái giữa thói đời cách biệt thân phận sang hèn và quyền lực. Nhà mẹ tôi rất nghèo. Còn gia đình bố tôi – người góp phần tạo lên hình hài của tôi hôm nay – nghe bảo lúc ấy giàu nhất vùng này lại thêm ông nội tôi làm chức gì tận trên tỉnh. Người ta bảo cũng tai to mặt lớn lắm. Bố mẹ tôi vượt qua mọi rào cản để yêu nhau. Mà thói đời thứ gì càng cấm cản họ lại càng lao vào mãnh liệt hơn.
Để rồi lúc biết sự hiện diện của tôi, ai cũng tưởng kết quả của cuộc tình ấy sẽ đơm hoa kết quả ngọt. Nhưng không. Gia đình bố tôi một mực không chấp nhận mẹ con tôi. Họ càng ra sức ngăn cản khi biết tôi là con gái. Họ bảo: “Giá thử nó là con trai thì chí ít đây cũng nhận cháu”.
Ấy là những gì mẹ tôi kể cho tôi nghe. Câu chuyện này được nhắc đi nhắc lại suốt mười tám năm qua chắc không dưới trăm lần trong những cơn say của bà.
Còn bố tôi ư? Ông cũng bỏ rơi mẹ con tôi. Có lẽ ông đã chán với trò chơi tình ái này khi trước mắt bày ra một mối quan hệ đúng chất môn đăng hộ đối. Ông chọn nghe theo gia đình. Ông lấy vợ và từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa một lần được nhìn thấy mặt cha mình.
Nắng đã nhạt. Bầu trời về chiều không còn cái nóng bỏng da như ban trưa mà dần dịu dàng hạ nhiệt sau trận lôi đình. Gió từ sông lớn mang theo hơi mát như xoa dịu những cơn đau trên khắp người tôi. Gió nhẹ nhàng lau khô giọt nước mắt và thổi làn tóc đen tuyền đang rối bù của tôi khiến vài cọng tóc mai bay bay trước đôi mắt mờ nhoà. Gió đung đưa những thân tre xanh bóng cạ vào nhau nghe kẽo kẹt từng hồi nhanh chậm, tiếng lá tre xào xạc tạo nên bản giao hưởng êm tai ru cuộc đời tăm tối đang co ro ngồi bó gối dưới gốc tre ấy. Đôi mắt trĩu nặng u uất của tôi dần khép lại. Tôi chìm vào giấc ngủ mơ màng sau trận đòn vô cớ.
Bình Luận