Về chính quyền địa phương thì thời Lê có hai giai đoạn mấu chốt khá quan trọng là thời Lê Thái Tổ và thời Lê Thánh Tông.
1. Chính quyền địa phương thời Lê sơ
1.1. Đạo
Năm 1426 khi đã đuổi hầu hết quân Minh, dù rằng chính quyền nằm trong tay ta rồi nhưng vì cũng còn một số địa bàn vẫn còn trong tay giặc, nên Lê Thái Tổ chia địa giới thành bốn đạo là Đông, Tây, Nam, Bắc. Mãi đến năm 1428 hoàn toàn dẹp yên bốn cõi, lập nước thì ngài thêm một đạo nữa gọi là Hải Tây. Như vậy cho đến khi chính quyền địa phương được cải cách thì cả nước chia làm năm đạo.
– Đông đạo gồm các lộ: Thượng Hồng, Hạ Hồng, Nam Sách Thượng, Nam Sách Hạ và trấn An Bang.
– Bắc đạo gồm các trấn và lộ: Bắc Giang, Thái Nguyên, Lạng Giang.
– Tây đạo gồm các trấn: Tam Giang, Tuyên Quang, Hưng Hoá, Giả Hưng.
– Nam đạo gồm các lộ: Đông Kinh, Quốc Oai, Thiên Trường.
(Thật ra Nam đạo này mình tìm tư liệu đều không thấy ghi rõ nó gồm các lộ trấn nào, mình tìm xem bản đồ thời điểm đó thì loại trừ các lộ trấn đã có trong tư liệu chỉ còn lại ba địa điểm trên là không thấy nó thuộc đạo hành chính nào nên tạm thời mình suy đoán thuộc Nam đạo. Nếu có bằng hữu nào sở hữu tư liệu chính xác về vấn đề này thì xin giúp chia sẻ với mình nhé. Xin cảm ơn)
– Hải Tây đạo gồm các lộ: Thanh Hoá, Nghệ An, Tân Bình và Thuận Hoá.
Đứng đầu mỗi đạo là Hành khiển phụ trách chung tất tần tật về các vấn đề dân sinh, tô thuế, hộ tịch, văn hoá, giáo dục, y tế,… Riêng quân sự thì có chức Tổng quản để phụ trách về quân đội.
Bình Luận