Trong buổi chiều tà, những tiếng xào xạc đã lay tôi dậy sau khi chìm vào một giấc ngủ ngon lành. Tôi đứng dậy và bước ra khỏi cửa, một bóng dáng thấp bé, lom khom ngày càng hiện rõ trong mắt tôi. Tôi chạy vội lại và cầm chổi trên tay bà, nhẹ nhàng nói: “Để con quét giúp bà nhé.” Bà mỉm cười và nhẹ nhàng vỗ vai tôi, gương mặt bà lúc mỉm cười thật phúc hậu.
Tôi nhớ lại những ngày còn bé, cứ chiều chủ nhật tôi lại vào thăm bà và mang rất nhiều bánh cho bà. Lần nào khi đến thăm bà, tôi cũng ngồi vào lòng bà và cảm nhận sự yêu thương bất tận của bà dành cho tôi. Cảm giác đó thật ấm áp và hạnh phúc đối với tôi.
Bà đã trải qua tám mươi hai nồi bánh chưng rồi, mắt bà cũng híp nhỏ lại, cơ thể bà đầy những vết nhăn nheo và vết thương của thời gian. Mái tóc ngắn và bạc trắng đó khiến tôi không thể nào quên được. Vì tuổi già, dáng đi của bà không còn thẳng đứng như thời trẻ mà thay vào đó là dáng người lom khom, nhỏ bé. Gương mặt bà thật phúc hậu, tôi thích nhất những lúc bà cười. Giọng nói của bà rất trầm ấm và truyền cảm, nhưng đôi tay của bà vận động rất khó khăn do bệnh tai biến.
Tôi đã trải qua những kỉ niệm vui buồn cùng bà. Nào là ngồi vào lòng bà xem tivi, cùng bà nhặt rau, phụ bà quét nhà, quét sân, trồng cây, bón phân và tưới nước cho cây cùng bà. Những cái cây đó lớn lên theo thời gian trong vòng tay ấm áp của bà, và tôi cũng thế. Cùng bà vui chơi, cùng bà ăn uống, cùng bà xem phim, cùng bà trò chuyện là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Mặc dù đó chỉ là những điều nhỏ nhưng đối với tôi, đó là cả bầu trời hồi trẻ khi ở cạnh bà.
Bình Luận