Ngân ôm con búp bê vải đã cũ nhìn xuống dưới nhà qua cầu thang. Tiếng cười đùa phía đó khác xa với căn phòng vắng lặng của cô bé. Nó thấy bố và dì Hoa đang nô đùa cùng bé An, không ai nhớ tới Ngân cả. Hoặc có khi họ không muốn Ngân tham gia cùng. Có cái gì nhen nhói trong lòng khiến đôi mắt cô bé mờ đi. Đôi môi mỏng nhận được vị mặn, hóa ra nó đang khóc. Rõ ràng không khí ngày hè nóng ẩm len lỏi qua ô cửa sổ vào trong nhà mà Ngân lại cảm thấy lạnh lẽo. Nó ôm con búp bê to bằng quả bóng rổ thêm chặt cho bớt rùng mình. Đáng tiếc nó chẳng thấy đỡ hơn chút nào. Hay là nó bị ốm? Ngân lẳng lặng leo lên giường cuộn tròn trong chăn. Giá mà lúc này mẹ ở đây thì tốt biết mấy. Mẹ sẽ vỗ nhè nhẹ vào lưng nó và kể cho nó nghe những câu chuyện cổ tích. Vậy mà mẹ lại đến thiên đường mất rồi! Mẹ nói sẽ ở thiên đường chờ nó, mẹ phải đến đó trước để xây nhà. Nó không hiểu lắm, chẳng phải họ vẫn sống trong nhà rất tốt sao?
Giờ nhìn thấy cảnh bên dưới thì Ngân biết lý do mẹ chọn cách ra đi rồi. Vì căn nhà này không hề thuộc về mẹ con nó.
Ngân không biết bao giờ mẹ sẽ tới đón nó nhưng nó phải ngoan thì mới đến được thiên đường. Do vậy dù không ưa dì thì nó cũng không dám không nghe lời. Ngân vừa để mặc cho nước mắt rơi vừa nghĩ tới mẹ, trong không khí mùi hương nhàn nhạt từ thiên đường gửi đến ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ. Cảm nhận được sự vỗ về nên bé Ngân dần chìm vào giấc ngủ.
Bình Luận