Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nơi ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ ảo chiếu sáng trên đống giấy vẽ và các mẫu thiết kế thời trang. Căn phòng với những bức tường vàng nhạt đã bị thời gian làm ngả màu, giờ đây như trở thành một xưởng thiết kế sống động. Đêm khuya, chỉ có tiếng máy khâu và tiếng lật giở giấy là đồng hành cùng tôi trong cuộc chiến với đam mê.
– Mẹ ơi, con chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi – tôi gọi vọng ra ngoài cửa phòng, giọng đầy sự tập trung và quyết tâm.
Mẹ gõ cửa, đôi mắt bà chứa đầy lo lắng khi nhìn vào căn phòng đầy những bản thiết kế, màu sắc và vải vóc.
– Thảo, con đang làm gì vậy? – Mẹ tôi tức giân và hỏi.
Giọng bà không còn nhẹ nhàng như mọi khi mà đầy sự căng thẳng và sự nghiêm khắc:
– Cả tuần qua con không có thời gian cho việc học, chỉ chăm chăm vào cái thứ này. Con nghĩ cái ngành thiết kế này sẽ mang lại cho con tương lai tươi sáng sao? Mẹ đã nói rồi, hãy tập trung vào việc học để thi đại học, chứ đừng mơ mộng những thứ viển vông. Mẹ không muốn con trở thành một cô gái mơ mộng sống trong ảo tưởng.
Tôi cảm thấy sự lo lắng của mẹ như một tảng đá lớn đè nặng lên vai mình, nhưng niềm đam mê không cho phép tôi dừng lại.
– Con hiểu…nhưng chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, con sẽ hoàn thiện bản thiết kế này – tôi chậm rãi đáp.
Mẹ tôi không có ý định lùi bước,bà nhấn mạnh:
– Thảo, việc học là ưu tiên số một. Mẹ không muốn con phí thời gian vào những điều không thực tế. Nếu con không đạt được điểm cao, con sẽ không có cơ hội nào để tiếp tục theo đuổi ước mơ này. Còn việc thiết kế thời trang, đó không phải là một con đường an toàn và chắc chắn. Mẹ yêu cầu con phải thực hiện những gì cần thiết để có một tương lai vững chắc.
Bình Luận