Chương 4: Định mệnh của tôi

Mặc kệ nỗi sợ hãi lẫn suy nghĩ miên man của Liz, con vật vẫn lướt tới nhẹ nhàng đến mức dường như không khiến đám bụi hồng cầu đỏ thẫm trong bán kính mười mét bị khuấy động. Cái đuôi rất dài, dài gấp hai lần cái đuôi của Liz gần như không động đậy nhưng lại tạo ra những chuyển động nhịp nhàng như thể nếu không phải ở trong biển thì có lẽ ai cũng sẽ tưởng nó đang bay.

“Em đừng sợ.”

Đó là thông điệp đầu tiên mà Liz nhận được thông qua sóng âm. Sự dịu dàng của những rung động được truyền đi khiến linh hồn của cô run rẩy. Không thể tưởng tượng được người ta có thể giao tiếp bằng một phương thức dễ rung cảm và mê hoặc như thế. Nhưng Liz không biết cách đáp lại. Cô bối rối, bất lực trong một cơn sợ hãi chưa tan hết đồng thời lại ngạc nhiên, ngơ ngẩn giữa làn sóng rung động trào dâng lấn át tất thảy mọi suy nghĩ. Cô gái nhỏ để mặc cho sinh vật kia lại gần, cô không còn chút sức lực nào để chạy trốn và cũng ý thức được việc chạy trốn trước một thế lực mạnh mẽ như sinh vật nọ là vô nghĩa.

“Em đừng sợ…”

Nó lặp lại lần nữa và bơi cách Liz một cánh tay. Cực kỳ gần. Liz cảm thấy những bọt khí từ hơi thở của nó chạm đến mặt mình. Cô sợ hãi đến độ quên cả lắc đầu để đáp lại câu nói của nó. Cô sợ sẽ làm nó phật ý và biết đâu giây sau sẽ xé toạc mình ra như xé một con cá mập.

Nó nắm lấy tay cô. Giờ thì cô nhận ra nãy giờ mình chỉ hé mắt. Thảo nào nó biết rằng cô đang sợ. Đôi mắt cô trợn tròn chỉ để nhìn thấy một đôi đồng tử đen thẳm như vực không đáy – một đôi mắt khiến cô lạnh lẽo từ sâu tận linh hồn. Cô nhìn nó nhưng lại như không thấy nó, để rồi chầm chậm bóng tối xâm lấn trí óc cô, không thể cưỡng lại.

Lời tác giả

Lâu lắm mới đăng tiếp truyện dài này.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vùng Đáy
Tác giả: Lily
Thể loại: Huyễn Tưởng