Chương 2: Cái đuôi
Lúc tỉnh lại, Liz đã thấy bản thân nằm trên bãi biển, hoàn toàn phơi mình dưới nắng. Ánh sáng mặt trời gần như xiên thẳng vào mắt cô, đục một lỗ rỗng trên vỏ não rồi ghim chặt xuống cát. Xung quanh cát cứ thở ra những hơi hầm hập như rang. Nếu cứ nằm im, Liz biết chắc mình sẽ chết khô khi tất cả nước bay hơi khỏi da. Nhưng cả cơ thể cô nặng nề như đã bị nung chảy ra một phần và dính chặt vào cát. Liz chỉ có thể nhắm chặt mắt, hơi nghiêng đầu một chút để tránh nhìn thẳng vào mặt trời.
Khi đã quen hơn với nắng nóng và cảm giác được hai cánh tay, Liz cố nhổm người dậy. Lồng ngực cô phập phồng hổn hển, song tựa như tất cả nước trong cơ thể đã hóa hơi, cả người cô khô ráo. Không có mồ hôi. Rất tiếc là, Liz không rảnh để nhận ra chuyện đó. Cô đã thấy cái đuôi. Nó lấp lánh trong nắng như đang cháy.
Đôi chân Liz không còn. Thế chỗ chúng là một cái đuôi cá rất lớn. Liz nhìn cái đuôi chằm chằm. Lớp vảy màu bạc hơi ánh vàng, vây đuôi xòe rộng, lấp nửa mình trong cát. Dạng vây và đuôi hơi giống một số loài cá nước ngọt, xòe ra theo hình rẻ quạt, cũng có thể là đuôi của một con cá hồng. Vảy xếp dọc theo đuôi lên tới gần rốn. Liz nhìn cái đuôi hai ba lượt, hoàn toàn không nhận ra cô đang tìm tòi, thắc mắc một bộ phận gắn liền với cơ thể mình. Bấy giờ, cô vẫn không có liên kết gì với nó, dù nó nối liền trên người cô, cả về ý thức lẫn về mặt thể chất. Cô không thể điều khiển nó nhúc nhích chứ đừng nói đến quẫy mạnh. Ngồi dậy, nhìn nó với nỗi bất lực đang lấn át những sợ hãi và nghi hoặc, Liz thở dài. Nó sẽ ở trên người mình bao lâu? Nó tại sao lại xuất hiện? Mình nên làm gì với nó? Mình phải làm thế nào để trở lại bình thường?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận