Bỉ ngạn hoa

BỈ NGẠN 1

Mạn Đà La theo Phật về Cực Lạc
Mạn Châu Sa ở lại chốn Hoàng Tuyền
Dắt vong hồn ra khỏi bờ Vong Xuyên
Thu của họ ký ức nơi trần thế
Cho nhẹ lòng nhẹ bước kẻ ra đi
Không vướng bận, không quay đầu nhìn lại
Không còn nhớ người từng là mãi mãi
Không đau lòng khổ sở chỉ vì ai…

 

BỈ NGẠN 2

Làm thân hoa mọc bên bờ Sinh Tử
Thu vào mình những uất hận tương tư
Mạn Châu Sa mang màu tươi của máu
Ta và chàng mãi chẳng thuộc về nhau!

 

BỈ NGẠN 3

Lời thề xưa có Bỉ Ngạn làm chứng
Thiếp xa chàng khi tuổi mới sang xuân
Bao năm dài nhưng chàng ơi thiếp đợi
Được gặp chàng sau trắc trở gian truân

 

BỈ NGẠN 4

Đời đời kiếp kiếp chẳng thể gặp nhau
Bỉ Ngạn hoa lưu giữ nỗi ưu sầu
Thiếp vẫn thương nhưng chàng nào có thấu?
Để cuộc tình tan vỡ những thương đau…

 

BỈ NGẠN 5

Như Bỉ Ngạn ngàn năm hoa mới nở
Lá lìa cành hoa buồn bã bơ vơ
Ta đi rồi biết chàng còn có nhớ?
Lời thề hẹn giờ chỉ có trong mơ…

 

BỈ NGẠN 6

Hồng Liên hoa đỡ gót chân đức Phật
Mạn Đà La hoa trời rải khắp sân
Duy chỉ có Mạn Châu Sa uất hận
Thu vào mình những nỗi khổ trầm luân.

 

BỈ NGẠN 7

Cực Lạc, Sen Hồng đỡ gót chân
Mạn Đà La, nở chốn Thiên Nhân
Dương Gian đau khổ và uất hận
Âm Tì, Bỉ Ngạn mãi trầm luân

 

BỈ NGẠN 8

Bờ vong xuyên lạnh lẽo những khói sương
Nỗi đau thương bao phủ khắp nẻo đường
Nghìn năm sau Mạn Châu Sa rực nở
Thu vào mình những ký ức đau thương

 

BỈ NGẠN 9

Chiều hôm ấy chàng ra đi vội vã
Vui bên người, chàng có nhớ đến ta?
Ta yêu chàng vì chàng làm tất cả
Bỉ Ngạn sầu ra lá chẳng ra hoa…

 

BỈ NGẠN 10

Bỉ Ngạn nở rực cả một phương
Màu hoa đỏ nhuộm nỗi tang thương
Kiếp sau biết có còn tương ngộ?
Nhưng lòng ta vẫn mãi vẫn vương…

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận