Ủ mình trong kén
Ngày ấy, khi Hạ lên sáu.
Đó là một chiều thu lặng lẽ, nơi những tán lá rủ bóng xuống mặt đất. Hạ đi dạo trong công viên gần nhà, mái tóc con bé dài buông xõa, nó bước đi chậm rãi trên con đường nhỏ lát đá. Ánh nắng cuối ngày yếu ớt rọi qua từng kẽ lá tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng cũng không làm sáng lên đôi mắt trầm buồn của em.
Hạ cúi đầu nhìn xuống đôi chân của mình, đi từng bước, từng bước một. Đôi tay bé nhỏ giơ lên không trung như đang muốn níu giữ một điều gì đó mà nó biết đã xa vời. Xung quanh tràn ngập tiếng trò chuyện, vui đùa của những cặp đôi, gia đình vui vẻ trò chuyện nhưng điều đó càng khiến lòng Hạ nặng trĩu. Đôi mắt con bé khẽ nhìn về phía xa, đó là chiếc xích đu đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió, nhưng nó trống trải và cô đơn như tâm trạng của em lúc này. Ánh mắt ấy chứa đựng một nỗi buồn, một nỗi buồn của trẻ thơ, một nỗi buồn như một làn sương mỏng mờ phủ lên tâm hồn non nớt của em.
Dừng chân bên bờ hồ, Hạ ngồi xuống ghế đá, đôi tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định. Hạ nhớ lại những gì đã trải qua, tháng trước bố mẹ nó cãi nhau một trận lớn, bố nó dùng ánh mắt đỏ ngầu như ngọn lửa giận dữ rồi những đòn đánh cứ thế giáng xuống không thương tiếc. Chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh, đôi mắt nó đầy hoảng loạn bàn tay nhỏ bé run run, dù sợ hãi nó vẫn quỳ xuống bên cạnh mẹ cầu xin nhưng ánh mắt ấy chỉ được đáp lại bằng sự thờ ơ. Mỗi lần như vậy, nó đều thu mình lại, cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc bị mắc kẹt trong những cơn bão tố của gia đình.
Bình Luận