Chương 7: Lạng Châu

Cách bản làng người Thổ chừng đôi ba con suối, có một khoảng rừng xanh cứ đến độ xuân về lại rực rỡ sắc thắm đỗ quyên. Dù bây giờ chẳng phải tiết trời đầu năm nhưng người nào ở miền xuôi có dịp lên đây, không ai không choáng ngợp trước vô vàn cây to với tán rộng xum xuê chồi lá, sừng sững vươn cao hứng gió đắm sương. Thân mình xù xì, to lớn, lớp áo bọc ngoài thân cây từ thuở nào nay đã ngã sắc nâu vàng cũ kỹ. Tuế nguyệt như thoa, có những cây tuổi đời hẳn phải lên đến trăm năm. Chẳng ai thật tỏ rằng đỗ quyên đã bén rễ vào mảnh đất đại ngàn từ bao giờ, kể cả nhân dân bản địa. Thứ duy nhất còn sót lại về gốc tích của chúng chỉ còn nằm trong những lời kể truyền tai của già làng ở bản. Đất trời trải qua mấy bận đổi thay, mặc cho nàng Xuân mới đã bao lần về với thôn làng rồi lại rời đi sau cái nắng tháng ba, những cây đỗ quyên rừng vẫn vững vàng đứng đấy. Năm tháng vần xoay, đỗ quyên vẫn như thuở mới khai sinh, cứ theo mỗi nhịp phách gió ngàn lại rì rào khúc hát hồn thiêng canh giữ cho miền cao núi nước.

Thuần thục phóng người vượt qua khúc cây gãy đổ nằm chắn ngang lối đi, một cậu thiếu niên nhanh chóng đáp mình xuống mỏm đá lớn ngay dưới gốc đỗ quyên cổ thụ. Chậm rãi đứng dậy, cậu khẽ phủi đi lớp bụi bám trên chiếc quần vải thô đã hơi hơi bạc màu. Bước đến gần thân cây, thiếu niên ấy vươn tay với, nhẹ nhàng hái một chiếc lá xanh tươi. Khắc sau, cậu từ tốn ngồi xuống cánh tay phải cũng thuận thế khẽ tỳ nơi đầu gối như thói quen. Bấy giờ, lưng cậu mới tựa khẽ về sau, tư thế thoải mái nhưng không mấy tùy tiện, thoáng trông vẫn khá nghiêm chỉnh theo đúng nếp con cháu nhà quan. Phiến lá xanh đặt kề lên môi, một giai điệu trong trẻo, lanh lảnh dần bay vút, ngân vang khắp chốn đại ngàn rộng lớn. Lặng lẽ phóng ánh nhìn về phương xa, giữa mênh mông rừng xanh, đôi mắt cậu thiếu niên cứ mãi miết kiếm tìm cõi kinh sư phồn hoa rực rỡ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận