Chương 6: Gió Lộng
Mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ, cái lạnh tái tê của cơn gió lớn bất chợt thổi ùa khiến cho đứa trẻ đang ngồi trên ngai vàng phút chốc rùng mình. Hơi se lạnh khẽ chạm vào da thịt mỏng manh, đứa trẻ áp sát đôi bàn tay để kiếm tìm ấm áp. Chiếc ngôi cao này dầu uy nghi vững chãi, nhưng sao cũng quá đỗi khô khan vô hồn. Đứa bé len lén xuýt xoa, đến khi bắt gặp ánh nhìn sắc bén của vị điện tiền chỉ huy sứ nọ giữa hai hàng bá quan, thần hồn kẻ đối diện bỗng chợt lạnh lẽo đến khôn cùng. Lại một trận gió buốt giá kéo tới, lần này đứa bé sực nghĩ so với cảm giác lạnh toát sống lưng vừa rồi, chút giá rét cỏn con của tiết trời cuối năm dường như chẳng buồn hề hấn.
Lúc tên nội thị đọc xong tờ chiếu chỉ dài thật dài kia, trước mặt văn võ triều thần, vị nữ chúa chưa tròn chín tuổi từ từ trút bỏ long bào, đôi tay bé nhỏ nâng chiếc mũ Quyển Vân, chật vật đội lên mái đầu người chồng trạc tuổi. Thuở đó sóng vai cùng tân hoàng lắng nghe những lời tung hô rền vang cả tòa điện, nữ đế nhỏ nào đâu hay biết khoảnh khắc mình trao đi ngọc khuê cho cậu trai đứng cạnh, thời cuộc đã đổi thay, không thể nào trở về được nữa.
Đã từng có một thời đại mở ra kỷ nguyên Đại Việt rực rỡ nhất. Triều đại hùng mạnh từng vang danh bốn cõi với những lần phá Tống bình Chiêm, từng đạt đến đỉnh cao của sự phồn vinh, hưng thịnh. Sau biết bao xoay chuyển đổi dời, thiên mệnh đã điểm, suy tàn là điều không sao tránh khỏi. Kết thúc rồi. Giữa điện Thiên An hoa lệ gấm son, hai trăm năm vương triều họ Lý đã khép lại như thế đó.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận