Nhành hoa trắng che ngang tầm mắt, hương thơm nồng chầm chậm vờn quanh, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt Nguyệt Cầm đã là bóng hình thân thuộc. Chỉ trong một khắc, ký ức về căn phòng gỗ lộng gió hơn mười năm trước bất chợt ùa về. Trong cái nắng hạ vàng ươm ngày ấy, lần đầu tiên nàng gặp gỡ hai người anh ruột thịt. Rồi từ đó, họ gắn bó, kề cạnh nhau suốt những tháng ngày ấu thơ.
Nhiều năm không gặp, hóa ra cậu hoàng thứ năm của Thượng hoàng – Trần Ích Tắc khi xưa giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Vóc dáng cao lớn, gương mặt cương nghị, phong thái chững chạc. Duy chỉ có nụ cười mỉm ôn hòa, dịu nhẹ là chẳng hề thay đổi. Nàng nhận ra anh ngay trong một ánh nhìn cũng bởi nét đặc trưng ấy. Anh Tắc đối với nàng, dầu là thuở xưa hay hiện tại, bao giờ cũng thật nhẹ nhàng, ấm áp.
“Ơ kìa.”
Nét mặt Chiêu Quốc Vương thoắt lộ vẻ ngạc nhiên, cành hoa đang hướng về em gái cũng từ từ hạ xuống. Vị vương gia trẻ tuổi xoay người cao giọng, vờ lo lắng hỏi vọng về sau.
“Thôi rồi Duật ơi, có phải vì chúng ta không thường xuyên về Thanh An điện, nên Nguyệt Cầm lại quên mất anh rồi không?”
Thiếu nữ tuổi vừa tròn đôi chín lúc bấy giờ mới ý thức được bản thân từ ban nãy cứ mãi đứng chôn chân tại chỗ, tròn xoe đôi mắt sững sờ. Cõi lòng nàng dần đầy ắp những nhịp đập rộn ràng, nhưng trên gương mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản, điềm nhiên như không. Chỉ đến khi giọng nói tươi sáng, hào sảng cất lên đằng sau phiến đá xám, từng thước ảnh hồi ức thuở ngây thơ đã len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong tâm trí nàng tự bao giờ.
Bình Luận