Chương 3: Bên Bờ Thụy Thanh

Dưới mái đình dựng giữa hồ nước lớn mênh mông, Thụy Bảo – nàng công chúa được muôn người kính ngưỡng khẽ tựa mình vào lan can, tay chống cằm lơ đãng trông theo từng cành sen nở sớm, nay sắp sửa lụi tàn. Giữa khung thương, mây trắng bồng bềnh xếp tầng, tựa như những nấc thang dẫn người trần rời nơi thế tục lên cõi thiên thai. Vọng mắt về phương xa, Nguyệt Cầm thực muốn thử bước lên thang mây, để hỏi mượn ông trời có thể tìm giúp nàng một cái ống nhòm kỳ diệu. Chẳng qua, lòng nàng cứ vương mãi một nỗi niềm mong mỏi.

Chiếu ban hôn đã thông cáo thiên hạ được một khoảng thời gian, điện Thanh An ngày qua ngày tiếp đón bao nhiêu khách quý, tiếc thay không một ai trong số họ là những người mà nàng đang đợi. Ngoại trừ thái tử, đã rất lâu rồi tòa điện này vắng hẳn những bóng hình quen thuộc. Anh Tắc, anh Duật từ thuở niên thiếu được phong vương, ban thái ấp rồi dựng phủ đệ ra riêng, số lần gặp lại sớm đã không còn thường xuyên nữa. Chị Thúy gả cho Văn Hưng hầu bấy nhiêu năm cũng chưa từng dịp nào trở về hoàng thành. Có lẽ do Hạ Huyền gác chưa đủ cao, nên đứng trên đài nhìn mãi mà nàng vẫn không tìm được hầu phủ, không thể nào nghe lại tiếng chị dịu êm. Đành thông qua ba tấm thiếp mừng, mỗi ngày Nguyệt Cầm tự nhủ lòng rằng: thấy vật tựa thấy người.

Trước đây, dù là mỗi sớm mai hay buổi chiều tà, ngồi ở Hạ Huyền gác lặng lẽ ngắm nhìn một góc giang sơn Đại Việt, nàng từng nghĩ cho mình rất nhiều. Nàng gửi hồn mình vào gió lớn, thả vẩn vơ nương cánh chim trời để khỏa lấp những băn khoăn về số mệnh. Có một bí mật nàng chưa từng kể với bất kỳ ai. Rằng nàng biết sự tồn tại của mình vốn chẳng theo lẽ thường. Ký ức sớm nhất mà Nguyệt Cầm có chỉ là khoảng không vô tận với màn đêm thăm thẳm. Tâm cảnh kỳ lạ chưa ngày nào khiến nàng nguôi nghi hoặc. Dưới lớp vỏ bọc cao quý của tam hoàng nữ Trần triều, nàng thực ra chỉ là một mảnh linh thức được ông trời ngẫu nhiên lựa chọn. Còn lý do cho cơ duyên này… nàng chưa từng có cơ hội tỏ tường.

Lời tác giả

Vậy là ở chương mới hôm nay, chúng ta đã được gặp gỡ một nhân vật mới là Uy Văn Vương Trần Quốc Toại. Trong số các tôn thất nhà Trần, cái tên của cụ ông có vẻ khá xa lạ với nhiều người. Các thông tin mình tìm được về Vương khá ít và xuất thân của Vương vẫn còn hơi mờ mịt. Tuy nhiên, không thể phủ nhận tài năng của cụ ông và các tác phẩm văn thơ còn sót lại của cụ ông vô cùng ý nghĩa. Mong rằng thông qua hình tượng Uy Văn Vương mà mình cố gắng xây dựng trong Tương Kiến, quý bạn đọc sẽ ít nhiều có cái nhìn sơ lược về nhân vật lịch sử này nhé.
Ngoài ra, một phần bí ẩn về sự tồn tại của nữ chính đã được hé mở rồi. Liệu mọi người có thể đoán được bí ẩn đó rốt cuộc có nguồn cơn ra sao hông nè:>
Hãy chia sẻ những cảm nghĩ của mọi người về chương 3 của Tương Kiến để giúp tác giả cải thiện hơn ở những chương sau nhen. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận