Chương 2: Duyên Lành
Đầu tháng tư năm Bảo Phù thứ ba, trong tông thất họ Trần có người tên Quốc Toại thông minh hiếu học, rất được lòng quan gia. Xét thấy chàng trẻ tuổi mà có tài văn thơ, tính tình ôn hòa, nho nhã, nay phong cho tước Uy Văn vương.
Hoàng thất có Thụy Bảo công chúa, hoàng nữ thứ ba của thượng hoàng. Nàng dung nhan xinh đẹp, nhã nhặn hiền thục, đức hạnh có đủ. Là kim chi ngọc diệp vạn phần cao quý.
Xét thấy công chúa cùng vương đều đã đến tuổi thành gia lập thất, phụng theo thánh ý, lệnh cho trên dưới hoàng cung, trong ngoài ngõ phố treo đèn kết hoa.
Đợi bình ổn biên cương, hẹn trăm ngày sau sẽ cử hành hôn lễ.
***
Đã hơn bảy hôm, kể từ khi đạo chiếu chỉ ấy được ban ra, khắp chốn kinh kì người người nhà nhà đều biết đất trời Thăng Long rồi sẽ sớm tưng bừng bởi pháo hồng rực rỡ. Ai nấy cho rằng đây quả là một mối lương duyên tuyệt đẹp. Trên phố, văn nhân nhã sĩ họ bảo với nhau: phò mã không những mang dòng dõi tôn thất mà còn là bậc danh sĩ tuổi trẻ tài cao.
“Này, Uy Văn vương ấy, tôi nghe nói có tự hiệu Sầm Lâu?”
Trong khách điếm, một văn sĩ vừa vén tay áo rót đầy chung trà khẽ hỏi. Kẻ đối diện hạ bôi, phe phẩy quạt gật gù.
“Phải. Là cháu họ của thượng hoàngVua Trần Thái Tông -Trần Cảnh đấy. Ngài ấy học rộng hiểu sâu, tuổi mới hơn đôi mươi mà thơ văn giàu triết lý. Được quan gia quý tài lắm.”
“Còn Thụy Bảo công chúa, có phải là vị hoàng nữ từng nhận được tiên đoán của lão thiền sư quanh năm ngự trên đỉnh Yên sơn?Núi Yên Tử”
Chú thích
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận