Kim Dung và Cổ Long ai hay hơn ai, quả thật là một vấn đề hại não cho người hâm mộ dòng tiểu thuyết võ hiệp. Nó cũng giống như hỏi: hoa Cúc hay hoa Trinh Nữ đẹp hơn? Cơm sườn bì chả hay cơm thịt kho hột vịt ngon?
Đó âu cũng chỉ là cảm nhận của từng người tùy từng hoàn cảnh. Người không ăn được sầu riêng chê sầu riêng hôi, kẻ ăn được thì lại nghiện hơn thuốc phiện. Như hột vịt lộn kia, xứ ta thì “vừa bán vừa la cũng đắt hàng”, xứ người thì liệt vào món ăn kinh dị nhất thế giới. Chân lý như trà ngon, ai khát nấy uống, ai uống nấy biết!
Nhưng nếu buộc phải đưa ra câu trả lời thì sao?
Xin kể một câu chuyện nhỏ thế này. Năm 1972, khi Kim Dung viết xong “Lộc Đỉnh Ký” đã quyết định phong bút. Kim Dung có viết một lá thư cho Cổ Long, đặt hàng tiểu thuyết cho Minh Báo, để Minh Báo khỏi trống trải. Cổ Long nhận được thư, không biết là của Kim Dung, nhờ một người bạn là Vu Đông Lâu bóc thư ra xem coi của thằng cha nào gửi. Hóa ra là thư của Minh chủ võ lâm.
Cổ Long đọc xong thư, nằm dài ra trên ghế trầm tư suy nghĩ. Kim Đại Hiệp, Kim Minh Chủ đã thừa nhận tài năng của Cổ Long. Anh hùng trọng anh hùng. Điều này cũng giống như chưởng môn trao truyền y bát lại cho người xứng đáng vậy. Được sự tin tưởng, Cổ Long đã dốc sức viết Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ. Câu chuyện nhỏ nhưng mang trong mình nhiều ý nghĩa lớn lao.
Như chúng ta biết, Kim Dung viết cả thảy mười bốn bộ tiểu thuyết với quan niệm tiểu thuyết sau phải hay hơn tiểu thuyết trước. Mỗi bộ tiểu thuyết với ông phải là một cuộc trường chinh mới đầy lạ lẫm, phóng rọi nhân sinh quan của mình vào dòng chảy vô thủy vô chung. Và viết đến “Lộc Đỉnh Ký”, Kim Dung tự thấy mình không viết được nữa. Viết thêm cũng chỉ là ăn mày dĩ vãng. Điều này cũng giống như tiểu thuyết võ hiệp đã phát triển đến mức cực hạn của nó. Thuốc độc, dịch dung, bí cấp võ công, trả thù rửa hận… Tất cả đều đã thành khuôn sáo vô vị.
Bình Luận