Bà già ngồi khoanh chân trước sân. Quanh cái sân đất tum húm, tre trảy được trồng dày kít, lá tre rơi rụng bên chân lả tả như lông gà. Chiều muộn, cò đậu trên ngọn tre dập dìu. Mặt trời hồng cứ chầm chậm trượt từ trên đọt tre trượt xuống, kéo cái bóng người ngã nhào, nghiêng ngả. Thế mà, người ngồi trên đất dáng in vào nền cây vẫn im như cục gò mối, còn giống cái bóng hơn cả bóng thật đang nằm dài một bên.
Bỗng, một người phụ nữ đẩy cổng đi xăm xăm vào nhà. Chị ta bước như chạy, sải chân rất ngắn, gấp gáp. Thấy mặt chị, bà già cất tiếng hỏi:
“Đi đâu đấy!”
“Má, con về thăm má!” Người đàn bà giật mình đáp rồi vòng ngược ra sân, chừng như giờ mới thấy mẹ ngồi. Khi chị lấy nón xuống, một đầu tóc đen xõa tung ra, rối bù. Lá tre rơi lặng thinh. Cái nón bị thả nghiêng trên sân đất rụng đầy lá tre như trải thảm. Chính nó cũng hứng lấy lá. Đầu bà già và chị con gái mới đến cũng đầy lá.
Chị con gái ngồi xuống cạnh bà già khẽ khàng im tiếng. Bà già thoáng nhìn chị. Người phụ nữ ngồi thu lu một bên, hai tay ôm lấy đầu gối. Vóc dáng chị cao lớn hơn bà một cái đầu, áo khoác nâu bó lấy thân mình èo uột quanh năm không thấy thịt. Đứa con co người ngồi một bên như một cục nấm. Không nói không rằng chỉ thở hổn hển. Ngồi một lúc, chừng như mệt chịu không nổi nữa, người đàn bà mới dựa vào má. Bà để chị dựa, một tay vòng ra sau lưng con, để hờ. Chắc do đầu bà hơi cúi, ánh mắt vẫn ghim đâu đâu dưới đất hoặc do lưng bà hơi còng nên cái chỗ dựa của chị nhìn sao cũng thấy cong veo.
Bình Luận