Một truyện ngắn của Công tử Bột
Cảm tác từ “Quán bên đường”, nhạc Phạm Duy, thơ Trang Thế Hy
“Lúc này anh rất mong manh. Đừng nói chuyện nhiều, người ta đọc được suy nghĩ của anh đó. Thấy gã áo trắng ngồi kế cô đào áo đỏ không? Mắt đục rồi. Bây giờ cái đầu gã chỉ nghĩ tới sexQuan hệ tình dục thôi. Còn gã xăm fullĐầy, khắp mình ngồi kế bên thì đang rất sợ, chơi đồTiếng lóng ám chỉ việc sử dụng chất kích thích, chất gây nghiện nhưng không thả lỏng được. Gã cố cười để tỏ ra ngầu, nhưng cơ mặt cứng ngắc, đó là cười gượng. Gã đang gặp sự cố lớn. Hai khách này chắc chắn không vay được tiền đâu.”
Như để minh họa cho điều Phương nói, cặp vợ chồng chủ nhà nhìn nhau lắc đầu, nói xã giao thêm dăm ba câu rồi tiễn khách. Nơi tiếp khách của họ là một căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông, tầng cao nhất của Landmark 4. Sàn trải đệm mút, thú bông để dọc theo tường, nhạc vừa đủ. Các loại hình thù ánh sáng phun ra từ một cái đèn, bám lên không khí, chạy lên tường. Một phòng bay tiêu chuẩn.
Trúc – cô vợ – quay ra nhìn tôi cười: “Khách vay tiền lớn thì vợ chồng em gặp trực tiếp trong này, tiền nhỏ thì cho mấy đứa em đi gặp. Anh ngồi thoải mái đi, Phương nó đang mến anh đó.”
Phương là cô gái vẫn ngồi cạnh tôi nãy giờ. Lông mày rậm, mi giả dài, mắt viền đen, như một con mèo. Con mèo ấy cứ ôm lấy tay tôi và rủ rỉ chuyện trò. Đó là một cô đào dìu, thuật ngữ chuyên ngành cho hội phi công chuyên bay vào cõi người ta.
Bình Luận