Hằng mở mắt ra sau cơn mê dài mộng mị. Đầu óc cô ong ong, mình mẩy tê nhức như có ngàn mũi kim đâm chi chít vào da thịt. Dưới ánh hải đăng leo lắt, một bà già với gương mặt hốc hác đang nhìn cô chằm chằm. Hằng cố nhướn người. Cơ thể nặng trịch như có chục bao cát đang đè ập lên khiến cô bất lực. Đôi mắt sâu hun hút của người phụ nữ lớn tuổi chứa đầy sự quan tâm. Cô nghe được mang máng chất giọng thều thào từ bà lão. Bà ấy nói người cô còn yếu, khuyên cô hãy tin và nghe theo lời bà mà nghỉ tạm ở đây.
Hằng đảo nhẹ mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Mọi thứ trông nhập nhoạng, mơ hồ. Đến bà lão mới ngồi trước mặt cô khi nãy cũng biến đâu mất hút. Chắc có thể là bà ấy đã đi ngủ. Điểm nhấn duy nhất mà cô để ý được lúc này chính là cái bóng dài thườn thượt cứ động đậy trước boong tàu. Có điều gì đó bất thường chăng? – Hằng suy nghĩ. Và cô cảm nhận được sự cao lớn từ cái bóng kia. Có thể là một con người? Mọi nghi vấn lại được đổ dồn lên suy nghĩ khi vật thể mờ ảo ấy cứ cử động liên tục không ngừng lồng vào trong cái nền đêm thăm thẳm.
Chợt cái bóng ấy đang xoay vào trong hướng chỗ Hằng nằm. Lúc này, cô chỉ biết nhắm nghiền mắt lại giả vờ ngủ. Có cơn gió lạnh từ ngoài ùa vào phớt qua người sởn cả gai ốc. Rồi Hằng thiếp đi lúc nào không biết. Cô say vào giấc ngủ. Lúc này, những âm thanh dao động bên ngoài cũng không thể kéo căng được hàng mi đang khép chặt. Dù đang tò mò nhưng giấc ngủ đã đánh gục đi điều mà cô muốn biết.
Bình Luận