?A, The Reader. Tôi nhớ cái thời nhà còn xài truyền hình cáp, kênh Star Movie có giới thiệu phim này. Là 1 đứa 15 tuổi, hiển nhiên coi sơ giới thiệu thì tôi thấy hào hứng lắm. Nhưng tới lúc chiếu thì kênh nó lại chiếu phim khác, làm buồn mấy ngày.
Tản mạn xíu cho vui vậy. Văn chương thế kỷ trước có cái gì đó rất... khác biệt. Ý là câu chuyện này có yếu tố tình dục (hơi) lệch lạc. Tôi nhớ The Lover cũng có cùng cái theme như vậy và nó tạo nên sự day dứt dài lâu với tôi. Thiệt là lạ.
Còn cái đoạn cuối thì tôi đồng tình với Bơ. Ha ha. Người sống ở phương Tây đúng là sẽ thấy được sự quan trọng của 'tự do trong tư tưởng' nó cao quý ra sao.
Mình đã đọc tiểu thuyết này hai lần, và cả hai đều đem đến những trải nghiệm khác nhau. Ở lần đầu, mình chưa thể hiểu hết dụng ý bên trong đó, và đây cũng là lần đầu tiếp cận văn phong Nhật nên có những lúc đã có ý bỏ ngang giữa chừng, bối cảnh cũng rất u ám và khiến mình cảm thấy ngột ngạt. Nhưng lần thứ 2 đọc lại, tác phẩm đem đến cho mình một cảm giác mới mẻ lạ thường. Có lẽ đã quen dần với phong cách viết của tác giả nên thấy văn phong của Keigo thực sự hay, nói chung đây vẫn là một cuốn trinh thám đáng để đọc cho những bạn có ý định tìm hiểu.
Năm 2013 mình rời quê lên phố - cảm giác nếm trải xa nhà (dù nhà cách Sài Gòn chỉ gần hai tiếng đi xe honda), mà mình cảm tưởng sao mà xa xôi dịu vợi.
Đọc bài mới thấy bạn thiệt mạnh mẽ. Cuối cùng, trời cũng không phụ người có lòng ha? Bài bạn viết theo lối kể dễ thương, ảnh cũng đẹp nữa nè.
Mong bạn luôn vui, khỏe, công danh luôn rực rỡ và cháy hết mình với niềm đam mê của chính mình nhen. Gửi đến bạn lời chúc cho một năm mới trọn vẹn sự viên mãn.
Giữ sức khỏe và thật bình an, bạn nhé!
Mến.
Ah, tám mươi ngày vòng quanh thế giới. ? Hồi đó tôi xem bản phim của Thành Long, đọc tiểu thuyết gốc và đọc 1 bản chuyển thể truyện tranh và xem cả bản của Disney nữa (Mickey đóng vai Phileas Fogg). Thời nay mình bay qua bay lại giữa các lục địa nên thấy bình thường, chứ thời xưa di chuyển như ông Fogg quả thật là phi thường. Vậy nên cuốn tiểu thuyết này nên được liệt vào hạng mục 'viễn tưởng' nữa mới hợp.
? Xe số luôn là kiếp nạn nhỉ. Như tôi giờ học thi lấy bằng xe máy, mà cả đời chưa biết đi xe máy ra sao nên trầy trật quá trời. Mà thi phải thi xe số, dùng thắng chân nữa. Hôm đi thi quên đạp thắng, chạy cái vèo ra số 9, rớt luôn.
Nghe thú vị ghê. Thực tế tôi luôn bị thu hút bởi Keigo, nhưng nhát tính nên chẳng rớ đến truyện trinh thám bao giờ .-. quằn thiệt...
Cảm ơn bạn đã nhiệt tình tham gia Minigame cùng nhà Khôi nhé <3
Một năm khởi đầu từ mùa xuân, trang viết khởi đầu từ những con chữ tinh khôi. Cung chúc toàn thể thành viên của Khôi Văn Quán năm mới đạt được nhiều thành tựu mới trong hành trình viết lách của mình.
Xuân phong thiêm họa ý;
Tuế nguyệt phú thi tình.
(Gió xuân thêm ý họa;
Năm tháng đọng tình thơ.)
Thân mến.
?Ủa cô Bơ thi bên đó là thi xe số à? Tôi lúc ở Mỹ thì xe ga, ngồi lên chỉ có bàn đạp thắng và bàn đạp gas thôi. Dùng gót chân mà nhích mũi chân. Trong gần 9 năm chạy xe, chỉ có 1 lần duy nhất tôi lỡ 'hun đít' xe khác vì bất cẩn thôi. Kiểu như đậu ở ngã tư, đèn đỏ và chờ rẽ phải. Tôi thấy xe đó nhích lên, tưởng nó chạy luôn ai dè nó thắng lại, tôi không để ý nên húc nó luôn. Cũng may xe trâu không sao, còn người kia không có bảo hiểm nên cũng không thấy đòi bồi thường gì cả, chỉ đi học muộn nửa tiếng thôi.
? Lúc ở Việt Nam tôi không biết đi xe máy (giờ đang học, thi lấy bằng mà rớt rồi). Qua Mỹ leo lên hơi phóng luôn. Ngày đầu ra tập xe, cô giáo kêu ngồi lên rồi ra xa lộ luôn, làm hết cả hồn. Thi thì chỉ 1 lần là đậu, cơ bản cũng do đã dợt trước rồi, với lại tính tôi cẩn thận, luôn nhìn ngó trước sau nên giám khảo không đánh lỗi được.