Nếu nói về truyền thống nữ chủ nhà tiếp khách thì còn có năm 248, mùa xuân năm đó Triệu Trinh Nương, người con gái xứ Thanh đã đứng ra 'tiếp đãi khách' một trận tơi bời: “cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá Kình ở biển Đông, đánh đuổi quân Ngô, giành lại giang sơn, cởi ách nô lệ chứ không chịu khom lưng làm tỳ thiếp người”.
Tinh thần 'Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh', hay 'còn cái lai quần cũng đánh' của chị em phụ nữ khiến đấng mày râu chúng tôi phải ngã mũ khâm phục. Ahihi ?
Crush của mình ở miền Tây cũng nói sợ ông Địa lắm, tại vì hồi nhỏ ông Địa hay xáp lại ghẹo nên giờ thấy múa lân mê thì cũng mê mà sợ thì cũng sợ. Hihi
Hồi đó mong chờ cả năm đến Tết để có áo mới, có tiền lì xì, có bánh Tét để ăn... Hồi đó nghèo lắm, ai cũng nghèo nên tất cả đều mong chờ Tết để được vài ngày thảnh thơi, 'se sua' với đời! =))
Năm nay nghe mùi pháo trong gió lại nhớ những năm tháng xa xưa quá...
Chúc tác giả năm mới nhiều niềm vui mới, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nhé! +))
Cô ơi tui góp ý xíu, cái đoạn Thượng hoàng hỏi Nhữ Hài về việc phế lập á, tui nghĩ ngày xưa không dám võ đoán thánh ý nên Nhữ Hài bảo 'Ngài không có ý định phế lập...' thì tui thấy chưa ok lắm. Tui nghĩ Nhữ Hài sẽ nói kiểu thưa tôi ngu muội không dám suy diễn thánh ý các kiểu, thế sau Thượng hoàng bảo là ta cho phép ngươi nói lên ý kiến về việc này các thứ thì mới dám nói ý
Sao tui nghi ngờ bức tranh là do tể tướng và hoàng đế tung hỏa mù quá ?, nhưng mà trấn tà thì cao to lông lá vậy là đúng rồi ???. Đợt này hoàng đế ăn lớn, quét được ông Thành vương lại được cả một rổ quan lại mới nghe hỏi về phe nào đã đưa ngay ra câu trả lời rồi ?
?Tôi phải cười chảy nước mắt cho con mắt biếc không bị khô nè. Kim Ngọc hãy thử làm nhiệm vụ lấp hố = 6 chương cho thiên hạ trầm trồ coi. Tiếc là tôi không có truyện nào cần được lấp (vì lấp hết rồi), không thì sẽ trầm trồ lắm đây.
? Tết nhất, quan trọng là gặp mặt nhau thôi, còn tiền lì xì mà đi tranh cãi nhiều ít thì tới Tết congo cũng chưa nói xong. Nhưng chẳng lẽ người thân mình lại so đo vì mình lì xì kém vài chục ngàn? Ha ha. Quẳng tiền lì xì đi và vui sống.
Tui cảm thấy tần suất xuất hiện các câu rút gọn hơi nhiều cô ạ, dùng trong một vài trường hợp để nhấn mạnh thì ok, nhưng tui nghĩ rút gọn chủ ngữ nhiều lần quá thì đọc hơi cụt ý, ý kiến riêng của tui á cô(´;ω;`)
'Năm xưa bạn nhận lì xì thì thì khi lớn lên sẽ phải trả lại y chang như vậy.' Cái này tôi không đồng ý nha, tại tiền lì xì của tôi là do... mẹ giữ. Nên đáng lý là mẹ phải đưa cho con rồi con đi lì xì mấy đứa cháu chớ. ?
Mình thì lại nghĩ lì xì năm xưa nhận ít, mà bây giờ trả gấp không biết bao nhiêu lần. Mừng ít quá thì bị cười chê, mừng nhiều thì không có, mà đâu chỉ mừng cho đàn cháu, còn mừng cả cho người già nữa...
Một năm khởi đầu từ mùa xuân, trang viết khởi đầu từ những con chữ tinh khôi. Cung chúc toàn thể thành viên của Khôi Văn Quán năm mới đạt được nhiều thành tựu mới trong hành trình viết lách của mình.
Xuân phong thiêm họa ý;
Tuế nguyệt phú thi tình.
(Gió xuân thêm ý họa;
Năm tháng đọng tình thơ.)
Thân mến.
Đọc bài này chợt nghĩ, Tết nước Nam ngàn năm rôm rả. Bảo sao mà cứ khiến khách nước ngoài cứ nhớ mãi không quên. Chính ra cái tục dọn nhà sạch bong không còn hạt bụi rồi mở toang của thành đón khách của nhà Trần vẫn còn được con cháu giữ gìn đến tận giờ đấy chứ. Tôi vẫn nhớ cái bài phỏng vấn một anh Tây về kỷ niệm ấn tượng nhất khi anh đến du lịch ở Việt Nam (đã khá lâu rồi). Anh ta kể, anh ta không thể quên mình hoảng hốt thế nào khi một ngày nọ vừa ra khỏi cửa đã thấy đường phố không một bóng người. Không một nhà hàng nào mở cửa, các cửa hàng tạp hóa cũng đóng cửa khóa ngoài. Anh ta cứ đi cho đến khi tuyệt vọng hạ đường huyết bên cửa một ngôi nhà thì được chủ nhà mở cửa đến hỏi thăm rồi xách vào mời cùng ăn cơm với gia đình. Về sau anh đã viết một bài 'bí kíp sinh tồn' khi đi du lịch ở Việt Nam và nó khá nổi tiếng thì phải.Còn có cả những trường hợp đói quá hóa liều, gõ cửa xin ăn nữa. Đúng là truyền thống hiếu khách do cha ông lưu truyền, ngàn năm sau vẫn dùng tốt.