TÔI LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Nó may mắn được sinh ra trong thời bình, không còn phải nghe tiếng bom đạn của chiến tranh nhưng trong những bài lịch sử đã học, những tin tức, những câu chuyện của những người lớn hơn kể lại thì nó biết rằng nó đã được sinh ra và lớn lên trên một mảnh đất anh hùng, nơi có những con người luôn sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo vệ tổ quốc. Việt Nam – đất nước đã sinh ra nó, nơi nuôi dưỡng tâm hồn và cho nó được gọi vang thắm thiết hai tiếng “đồng bào”.
Suốt chiều dài lịch sử, trải qua hơn bốn nghìn năm dựng nước và giữ nước, chứng kiến bao thăng trầm quá khứ và biến động của thời đại, Việt Nam vẫn giữ cho mình những bản sắc riêng. Điều đó khiến nó càng thêm yêu thêm quý đất nước của mình. Chưa bao giờ trong mắt nó tổ quốc là ngừng đẹp cả. Những đồi núi thoai thoải, những đồng bằng phù sa màu mỡ, những khu rừng rậm nguyên sinh, những dòng sông đầy ắp cá tôm, những cánh đồng lúa chín vàng và biển đảo xa xôi nơi đầu sóng ngọn gió; tất cả đều tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ của đất nước đang thay da đổi thịt từng ngày. Nó có một ước mơ rằng là cuộc đời được một lần đi du lịch xuyên Việt, đến từng ngõ ngách để có thể chiêm ngưỡng những cảnh quan xinh đẹp của đất nước; được thưởng thức những món ăn ngon vùng miền xen lẫn văn hóa của từng dân tộc; được lắng nghe bà con bản địa kể về cuộc sống, tâm sự những niềm vui, nỗi buồn; kể về những ước mơ và lớn hơn cả là cùng nhau vun đắp tình yêu quê hương đất nước. Sống ở miền Tây Nam Bộ nên từ nhỏ nó được nghe rất nhiều điệu lý dân ca của quê hương, những câu hò thấm đượm hồn dân tộc. Từng câu hát mộc mạc, giản dị, gần gũi như thấm vào da vào thịt. Bước vào thời đại hội nhập với thế giới bên ngoài, giới trẻ chắc ít có ai giống như nó suốt ngày chỉ thích tìm kiếm và nghe những bản nhạc của Việt Nam; những bài hát cách mạng hào hùng; những bài tình ca, dân ca của quê hương đất nước. Đặc biệt là nó rất thích nghe vọng cổ. Từng câu từng chữ như ăn sâu vào tâm khảm nó. Mấy dì của nó có vài người hát được vọng cổ, tuy không chuyên nghiệp nhưng mà nghe hay lắm. Thời bà ngoại nó còn sống, bà ngoại nó cũng hay hát rồi ru con ru cháu ngủ trên những cánh võng. Đến bây giờ, hỏi sao nó quên được những điều ấy. Có những lúc nó thấy những hình ảnh về mái làng, cây đa ở miền quê Bắc Bộ, bản thân thì từ nhỏ đến giờ chưa được ra Bắc lần nào nhưng nó lại cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác như đã từng sống ở đó một thời vậy. Nhiều khi nó nghĩ vui rằng: “Có lẽ kiếp trước mình là người Việt Nam, mình yêu tổ quốc này nên đã tha thiết xin Thượng Đế cho kiếp này mình tiếp tục là người Việt Nam nữa”.
Bình Luận