Ngày đầu hè với tiếng chim rả rích khắp lá cành, tiếng quạt trần quay “vù vù” cùng tiếng những trang sách được lật đều đều như bao ngày trong mỗi lớp học của mái trường Tiểu học Võ Thị Sáu.
Như Ý dừng bài học trên lớp lại, cô nhìn chằm chằm hai đứa trẻ bàn cuối đang cười đùa đến nỗi hai mắt híp lại.
“Trật tự! Cười nhiều như vậy thì đã thuộc bài chưa?”
Hai đứa nhanh chóng ngồi thẳng người, đọc thật to thật rõ tấm bảng in “năm điều bác hồ dạy”
“Yêu tổ quốc, yêu đồng bào…”
Như Ý thở dài, bọn trẻ ngày nay lanh lợi quá. Âm thanh từ hư không như vang đến cuốn cô vào những suy nghĩ sâu đến bất tận.
Dưới mái nhà lợp lá lởm chởm, ánh mặt trời lấp ló trên từng trang giấy. Cô giáo trên bục giảng cầm một cây thước nhỏ được vuốt nhọn, chỉ từng từ trên bảng cho đám trẻ phía dưới đọc theo.
“Yêu tổ quốc, yêu đồng bào…”
Đọc xong, vài đứa trẻ phía dưới nói vọng lên:
“Thưa cô! Yêu tổ quốc là như thế nào ạ?”
“Thưa cô, tổ quốc là gì vậy ạ?”
Cô chỉ cây thước dài ra phía cửa sổ:
“Tổ quốc là độc lập, là khung cảnh xung quanh các em, còn là những người yêu nước đang ở khắp mọi miền đất nước.”
“Yêu tổ quốc là sống và cống hiến hết mình cho sự tự do và phát triển của đất nước…”
Đám trẻ lại xôn xao:
“Vậy sau này em sẽ làm kĩ sư.”
“Em muốn làm bác sĩ.”
“Em muốn là giáo viên như cô…”
Đức Thọ ngồi bên cạnh, từ trong túi lấy ra một tờ giấy được gấp kĩ càng đưa về phía Như Ý. Chữ trên giấy viết rất mảnh nhưng nghệch ngoạc quá, cô trả lại giấy cho cậu.
Bình Luận