ảnh bìa bài viết Tia sáng đi tới
Đã duyệt

Tia sáng đi tới

Đã hoàn thành
  • Tác giả: Thanh Diệp
  • Thể loại: Kẹo Lạc
  • Thể loại phụ: Duyên Thương
  • Nguồn: Khôi Văn Quán
  • Thiết kế bìa: Thiết kế bởi Thanh Diệp bằng Canva.
  • Rating: Không giới hạn độ tuổi
Tổng lượt xem

Có tia sáng từ xa, vượt qua bão giông đi vào cái kén. Truyện về hai người, vật lộn trong bóng tối tâm hồn. Tia sáng yếu ớt, lặng im, phủ lên tình yêu một vùng vàng cam nhập nhoạng. Truyện có yếu tố tiêu cực, vui lòng suy nghĩ kỹ trước khi đọc.

# Thanh Diệp - Tia sáng đi tới

Tên: Tia sáng đi tới.

Tác giả: Thanh Diệp.

Thể loại: Truyện ngắn.

Cảnh báo: Có thể có yếu tố tiêu cực, cân nhắc trước khi đọc.

Được viết bởi tôi. Không mang đi bất kỳ đâu khi chưa được cho phép. Cảm ơn.

Tóm tắt: Có tia sáng từ xa, vượt qua bão giông đi vào cái kén.

“Tường! Chị Phương nhảy cầu! Đang…”

Cuộc gọi đột ngột bị cắt đứt. Quỳnh ngẩn người, tiếng tít vốn bình thường bỗng dưng kéo căng màng nhĩ. Rung động của sóng âm đập liên tiếp vào da đầu khiến cô thảng thốt không thôi. Quỳnh co rúm người lại trước mọi âm thanh, từ tiếng người thầm thì hay hô hoán, tiếng gió hoàng hôn rát rạt nơi da, cho đến tiếng nắng đỏ cam nhỏ giọt như khóc.

Chiều chuyển màu bao phủ phố phường. Dòng người tan tầm vội vã rũ bỏ bầu không khí xô bồ ảo vọng, để lại lao mình vào những cung đường ngợp hơi đồng loại. Sự sống nén chặt trong không gian bức bối khiến Tường khó thở. Anh chỉ có thể khẩn khoản nhờ bác tài lái nhanh hơn, cùng lúc không ngừng gọi điện.

Mai ơi, nhấc máy đi em.

Xóc nảy trên chiếc xe ôm, trong đầu Tường như có một vòng quay may rủi với những quả bóng ý nghĩ bị xáo trộn điên cuồng. Vài giây cũng trở nên quá dài, quãng đường từ sảnh chung cư lên căn hộ của Mai cũng xa quá đỗi.

Bảng số trong thang máy nhảy đều đều như đang đẩy sự căng thẳng trong Tường lên cao.

“Mai! Em đang ở nhà? Mai?”

Anh đập cửa liên hồi, bất chấp những âm vọng hành lang dội ngược.

Không có hàng xóm, không có phàn nàn, cũng không có âm thanh gì phía sau cánh cửa. Tường nhấn chuông, bấm điện thoại. Đủ thứ tiếng vần vũ quanh tai, nhưng anh lại chỉ cảm nhận được tiếng đập cửa của chính mình đập vào lồng ngực. Bàn tay dùng sức quá đà trở nên đỏ ửng, gân bên hai thái dương ngày càng nổi rõ, ngay cả hô hấp phần nhiều là thở hắt ra.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận