“Tháng Bảy kiến đàn, đại hàn hồng thủy.”
Mưa to như trút nước, đổ ào vào một vùng trắng xóa khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Đứng trong hàng hiên của khu nhà tập thể cũ kỹ và xập xệ, cả người cô ướt rượt, quần áo sũng nước dính sát vào người. Đôi tay cô máy móc nâng chiếc xe đạp rỉ sắt để vào hầm xe. Bầu trời mới nãy hãy còn trong xanh giờ đã tối sầm xuống. Khu nhà có năm tầng, bóng đèn hỏng từ lâu nhưng chẳng ai có ý định thay. Mò mẫm trong bóng tối quen thuộc, cô lê bước chân nặng trịch lên tầng cao nhất. Số tầng càng tăng, giá cả càng rẻ.
Lấy chìa khóa, mở cửa, đóng cửa. Trong nhà không có ai, tiếng mưa tràn vào từ ô cửa sổ kính mờ ảo, cả người cô đẫm nước, nước mưa nhỏ từng giọt, từng giọt từ vạt áo, ống quần. đuôi tóc. Vệt nước kéo dài từ cửa đến phòng ngủ.
Cái lạnh chui vào da thịt, hàm răng không kìm nổi mà va lạch cạch. Thay xong quần áo, cô đi vào bếp vo gạo nấu bữa tối.
Khi Bình trở về nhà trời đã tối hẳn, cơm và thức ăn được dọn sẵn trên bàn. Bữa ăn diễn ra trong im lặng.
Đến khi nằm trên giường, vùi mình vào tấm chăn ấm, tay chân cô vẫn lạnh ngắt. Hai người quay về hai phía, một đêm lặng lẽ trôi qua.
Giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ, cô bất chợt quên mất mình đang ở đâu. Trời đã sáng hẳn. Bình đã đi làm từ lâu. Cả người nóng bừng bừng, cô biết đây là hiện tượng cảm sốt. Đầu đau vô cùng nhưng cô không muốn động đậy, dần chìm vào mộng mị.
Bình Luận