Tác phẩm: Thủy Tiên tháng tư
Tác giả: Thanh Diệp
Thể loại: Truyện ngắn, Đời thường
Số từ: 6336 chữ
—
Tháng tư mười một, nhằm ngày chủ nhật âm u, Sơn quyết định thưởng cho mình một ngày ngủ nướng. Đài báo gió lạnh tràn về, trời Hà Nội âm u không khác gì Luân Đôn 1952 mà Đen Vâu rap. Cậu nhóc rụt cổ trong chăn, chân tay quờ quạng cố gắng khiến mép chăn gập vào dưới người, hoàn thành mục tiêu không để chăn hở bất cứ chỗ nào. Mẹ thường trêu cậu sợ ma nên mới gập mép chăn, là không muốn để thứ gì đó thò tay chui vào chăn túm được. Sơn lúc đó mặt mày tái mét, đầu óc không thể dừng tưởng tượng, miệng méo xệch. Mẹ cậu lại còn cười phá lên lúc lâu, chỉ đến khi mẹ thấy thằng con sắp khóc mới nhỏ tiếng dỗ dành, an ủi cậu rằng ông bô nhà cậu cũng y chang thế. Cậu nhóc xẹp miệng, giờ thì hai người đàn ông của gia đình đều sợ ma, rồi ai sẽ cáng đáng cái nhà này đây… Mẹ cậu thì chỉ có cười thôi.
Nghĩ đến mẹ, Sơn giật mình, hai mắt mở to trừng cái trần nhà. Hình như cậu quên cái gì đó. Chớp chớp mắt, cậu nhóc tung chăn bật dậy, chạy vội xuống tầng. Cậu nhớ ra rồi, hôm nay mẹ đi ăn cưới, cậu phải trông nhà. Sơn chạy huỳnh huỵch xuống cầu thang, người chưa đến nơi giọng đã đi trước:
“Anh Sâm! Sâm đại ca!”
Phòng khách rú lên một tiếng đầy đau đớn, Sơn giật mình xíu chút nữa lăn khỏi cầu thang. Thằng nhỏ dùng cả tay lẫn chân bấu lấy tay vịn cầu thang, nháy mắt biến hình thành khỉ. Tiếng dép loẹt quẹt từ phòng khách tiếng vào, một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của cậu bé. Người tới có hai mắt trợn ngược chỉ thấy lòng trắng, phùng mang trợn má, mày nhăn tít có thể kẹp chết ruồi. Mà ghê nhất, trên tay người ấy còn cầm một con dao! Thằng nhỏ nhìn thấy con dao cán trúc liền biết mình chọc phải tổ ong bắp cày nặng tám chục ký, nhanh chóng vứt bỏ tay vịn cầu thang, dùng cả thân hình bò lên tầng hai. Sơn không dám quay đầu, miệng còn thê thảm hét to:
Bình Luận