Mưa Đầu
Giao mùa luôn là thời điểm của những cơn mưa đầy bất chợt, lắm lúc thì sẽ dài đằng đẵng chẳng biết khi nào sẽ ngừng, lại có đôi khi chỉ như tiện đường và rồi sẽ thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Với tôi, mưa những ngày này mang dáng vẻ của một cô nàng yêu kiều xinh xắn nhưng tính khí thì lại quá đỗi gọi là thất thường, lại thêm cái thói tiểu thư, hễ thích đến là tìm đến mà hễ thích đi thì cứ vậy rời đi, chẳng thèm chào nhau lấy một câu thân thương nào.
So sánh vậy nhưng tôi không hẳn là ghét mưa cho lắm, bởi tôi còn có em, người tôi yêu cũng thất thường và thậm chí khó hiểu hơn như vậy nhiều.
Nói đến đây lại làm cho tôi phải nhớ vào một buổi chiều chuyển thu hôm nọ, khi thời tiết vẫn còn đang rất đỗi dịu dàng lắm. Bầu trời thì trong xanh, gió lồng lộng thổi làm đung đưa những đóa hoa rực rỡ trong vườn nhà, thỉnh thoảng lại một vài đám mây bồng bềnh lặng lẽ trôi. Tôi và chiếc xe máy cũ vừa bước ra khỏi cổng nhà, cái luồng không khí miền Nam đã có phần hơi se se lạnh liền ào vào người. Sinh viên học ở xa như tôi thì phải chuẩn bị rồi xuất phát sớm hơn lịch khai giảng khoảng một ngày, phòng hờ dọc đường có gì lại không lỡ mất thời gian. Trên con đường vẫn còn khá xa nữa mới đến được nơi chúng tôi cần phải đến, xe thì chở ê hề nào là đồ đạc và thức ăn. Bỗng dưng chẳng ngần chẳng ngại gì mà từng đợt mây cứ thi nhau kéo đến rồi mặc nhiên giăng dài với nhau tạo thành tấm màn đen tối mù mịt. Tôi còn chưa kịp phản ứng, mùa thu đã gửi đến cho tôi một nàng mưa đang giận dỗi.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận