Mấy ngày chộn rộn bày biện cũng trôi qua cái vèo. Nhớ mới hôm nào còn í ới, đùn đẩy việc xếp mâm ngũ quả với chị Hai. Rồi hóng hớt đi theo đứa cháu xem người ta múa lân. Mà đoàn lân hay ghê, theo chân mình về tận nhà, làm mình hoảng hồn vía.
Tôi nghe bác Tư nói: “Xem lân múa là phải trả tiền nhen mậy”, mà chưa đến Tết thì tôi làm gì có tiền lì xì mà rủng rỉnh “bo” cho đội lân. Cũng thắc mắc là đội lân đó đi suốt dọc đường dài, liệu có nhà nào ngoắc vô múa vui rồi cho tiền để họ chia nhau về đón Tết không ha?
Chiều ba mươi Tết, gió hơi se se, không lạnh nhưng lại làm tôi nhớ bà ngoại quá trời quá đất, nhớ ngày trước, Tết nào bà ngoại cũng đi rọc lá chuối gói bánh tét, lửa nơi gian bếp lúc nào cũng bập bùng cháy sáng.
Canh bánh vui cực kì, tôi cùng đám con của dì Năm, cậu Út xúm xít lại vừa canh bánh, vừa chơi lắc bầu cua, đánh bài chờ đón giao thừa. Chúng tôi cực kì khoái Tết, vì Tết chơi gì cũng không bị la, còn thêm cái khoản ăn uống thỏa thích. Đặc biệt, Tết được uống nước ngọt thả ga luôn.
Hồi đó nước ngọt là cái chai bự chà bá, chứ không phải trong lon sang trọng như bây giờ. Bây giờ thì uống có ngon thì ngon đó nhưng mà cảm giác cứ thấy thiếu cái gì không gọi thành tên.
Tết hồi đó á, món mứt ngập trời mà toàn làm bằng tay chứ không công nghệ như bây giờ. Mứt chùm ruột thì hái trên cái cây chùm ruột vô ngào đường, mứt gừng thì đào gừng, mứt dừa thì cũng hái từ cây dừa cao tít… Tất cả ngọt lịm đến tận tim.
Bình Luận