Chương D6
Hôm nay tôi lên viện lấy kết quả, khi về tiện đường vào phố sách. Trong lúc nhá nhem đèn chưa lên mà nắng mới tắt tôi có một loại ảo tưởng, là từng dãy sách trên kệ bỗng hóa thành những lon nước xếp ngăn nắp chờ người đến mua.
Cuộc đời của nhân vật được đóng gói gọn gàng trong trang sách, có thể chứa nhiều đau thương, có thể thăng trầm rẽ trái quẹo phải nhưng cuối cùng đều kết thúc ở dấu chấm cuối sách.
Người ta có thể yên tâm đọc sách vì biết sách sẽ kết.
Nhưng người ta có thể yên tâm sống khi biết sống rồi cũng chết?
Nhớ lại hình ảnh người đàn bà nằm đờ đẫn trên giường hôm nay tôi bỗng thấy sợ hãi, cơn ớn lạnh từ giữa sống lưng lan đi khắp cơ thể. Bà ta không còn dáng vẻ thướt tha như trong trí nhớ của tôi, mái tóc đen dài đã hóa hoa râm và bị cắt ngắn đi, ôm lấy gương mặt hốc hác. Cơ thể bà ta vừa gầy vừa héo rũ, nằm cứng đơ, gần như chẳng còn hơi thở sự sống.
Bà ta nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng, môi khô nứt hơi mấp máy gì đó nhưng cũng không phát được tiếng nào. Tôi thì cứ chết trân đứng ở cửa phòng bệnh như vậy, sau cùng thì lặng lẽ bỏ đi mà không tiến vào.
Có lẽ đến lúc này, dù đã nhìn thấy trước cái kết nhưng bà ta cũng chẳng thể tự đặt dấu chấm cuối cùng cho cuốn sách đời mình.
Nghĩ tới đây tôi lại bật cười, sao có thể đóng gói cuộc đời một người trong một cuốn sách được chứ. Khi mà họ đã tạo ra và cướp đi nhiều phần trong cuốn sách của người khác?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Danh Sách Chương (45)
- Chương D1
- Chương D2
- Chương D3
- Chương D4
- Chương D5
- Chương D6
- Chương D7
- Chương D8
- Chương D9
- Chương D10
- Chương D11
- Chương D12
- Chương D13
- Chương D14
- Chương D15
- Chương D16
- Chương D17
- Chương D18
- Chương D19
- Chương D20
- Chương D21
- Chương D22
- Chương D23
- Chương D24
- Chương D25
- Chương D26
- Chương D27
- Chương D28
- Chương D29
- Chương D30
- Chương D31
- Chương D32
- Chương D33
- Chương D34
- Chương D35
- Chương D36
- Chương D37
- Chương D38
- Chương D39
- Chương D40
- Chương D41
- Chương D42
- Chương D43
- Chương D44
- Chương D45
Bình Luận