Chương D45

Thực ra tôi học không giỏi lắm, thi đỗ đại học đã là cực kỳ cố gắng. Ở khu tập thể tôi ở năm ấy và vài năm sau chỉ có tôi cùng hắn đỗ trường công lập, coi như vẻ vang một vùng.

Nhưng mà cũng đến thế thôi.

Lên Hà Nội, chỉ sau vài ngày đi học tôi đã nhận ra, thứ mình vất vả lắm mới có được chỉ là điều kiện cơ bản của người khác. Đa số bạn bè cùng lớp coi thời gian này như bước đệm để xin học bổng đi nước ngoài. Số khác thì học tạm một năm để năm sau đăng ký thi trường tốt hơn. Phần còn lại, hoặc là cố mãi mới thi đỗ như tôi, hoặc là đi học cho vui như cậu ấy.

Khi biết được sự thật này, cậu ấy hỏi đùa tôi:

“Sao? Giờ em tính thế nào? Lại tiếp tục cày cuốc ganh đua hay biết thân biết phận thôi?”

Khi ấy tôi nghĩ rất đơn giản, thua kém người khác không phải điều gì đáng xấu hổ, mình cứ cố gắng học cho mình thôi, chuyện đến đâu thì đến. Sau này ra đời đi làm tôi cũng giữ nguyên quan điểm ấy, thản nhiên đối diện với những bon chen chốn công sở.

Đã có lúc tôi nghĩ, hay là thói ích kỷ của mình đã tiến hóa lên bậc ái kỷ, mặc kệ đời rồi?

 

Nhưng không phải,

thực sự không phải

chỉ là tôi hiểu lầm thôi.

 

Không ganh đua, không ghen tị,

đơn giản vì đó không phải điều người ta thực sự muốn.

 

Làm gì có ai giữ nổi bình tĩnh khi đứng trước điều mình yêu thích chứ, cùng lắm là cố làm ra vẻ thôi.

 

Khi biết tin hắn sắp cưới

tôi mới hiểu sâu sắc cảm giác thua kém người khác là bất lực cỡ nào

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)