Chương D44

Hồi còn đi học, nơi tôi ở không có rạp chiếu bóng, phải đến khi lên Hà Nội tôi mới được đi xem phim ngoài rạp. Thời ấy không có appViết tắt của application, nghĩa là ứng dụng. Ở đây hiểu là các phần mềm ứng dụng được cài đặt trên điện thoại di động  đặt vé như bây giờ, tới nơi thì chỉ còn đúng suất chiếu phim kinh dị, thế là đành vào xem.

Ma quỷ thì tôi không sợ lắm, nhưng lại dễ bị giật mình nên bình thường không dám xem phim kinh dị ở nhà bao giờ. Lần đó cũng coi như trải nghiệm để đời của tôi luôn.

Chuyện là đến đoạn gay cấn tôi sợ quá, giả vờ cúi xuống bốc bỏng ngô cho đỡ quê, nhưng vừa ngẩng lên thì thấy mặt con ma đang hiện chềnh ềnh trên màn hình, hốc mắt còn đảo quanh như đang tìm kiếm nữa. Cả người tôi giật bắn, hộp bỏng trên tay cũng bị hất tung lên, người ngồi bên cạnh lĩnh đủ.

 

Thật may người đó là hắn, may mà là hắn.

 

Còn nhớ hắn sững sờ nhìn tôi, bỏng ngô dính đầy trên tóc cũng quên gạt xuống. Rồi hắn bật cười, cười tươi đến nỗi tôi cũng ngơ ngẩn theo.

Sau cùng chúng tôi bị nhân viên nhắc nhở, thật đúng là quê quá quê mà.

Lúc ra về hắn vẫn còn cười, tôi thì chưa xóa được dáng vẻ rạng rỡ vừa nãy của hắn trong tâm trí. Từ hồi lên Hà Nội, bao lâu rồi tôi chưa được thấy hắn vui vẻ như vậy nhỉ.

Lúc đứng chờ xe khách về quê, hắn nắm tay tôi, nói nhỏ:

“Sau này không có anh, đừng đi xem phim kinh dị nhá.”

Tôi khó hiểu nhìn hắn, hắn cười cười:

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận
    Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
    Tác giả: MKT
    Thể loại: Kẹo Lạc

    Danh Sách Chương (45)