Chương D42

Thời sinh viên nếu chưa từng trải qua tháng ngày túng quẫn ăn mì gói cả tuần thì đúng là thiếu sót trải nghiệm. Chính nhờ vậy mà tôi có thể nấu năm món từ mì gói, bảy món từ trứng gà, chín món từ bột mì và vài món canh không hề có rau.

Có lần tôi đang ăn bánh bột cuộn mì tôm, chấm cùng nước sốt gia vị pha thêm muối ớt xanh thì cậu ấy tới. Sau khi nếm thử thứ bánh kỳ cục trên tay tôi, cậu ấy liền tỏ ra kinh ngạc rồi hỏi:

“Bánh này tên gì? Sao em nghĩ được hay thế?”

“Em chưa đặt tên. Cứ gọi là Bánh Bên Bờ Vực đi.”

“Hở?”

Tôi cười bảo:

“Phải đứng bên bờ vực người ta mới có động lực sáng tạo ra những thứ kỳ cục nhưng có thể cứu mạng chứ.”

Từ đó cậu ấy và tôi đã làm thêm nhiều món “bên bờ vực” khác, giúp thời sinh viên ảm đạm của tôi có thêm chút rực rỡ.

 

Nhưng thật ra,

lúc nghĩ cái tên ấy là tôi chợt nhớ đến bố

nhớ cái ngày hắn lên Hà Nội tìm tôi.

 

Hắn bảo:

“Bố em bị bệnh tim, em vẫn nhất định không về thăm ông ấy à?”

“Ừ”

Hắn bỗng quát:

“Em ích kỷ vừa thôi, ông ấy là bố em đấy!”

“Thì?”

“Chuyện này em tự giải quyết đi, đừng có hỏi anh nữa!”

“Ha, anh cố kéo em về để chịu trận à? Anh thì không ích kỷ nhỉ?”

“Nhưng ích kỷ của anh khác ích kỷ của em!”

Tôi không nói thêm chỉ đưa cho hắn tấm thẻ ngân hàng, trong ấy là số tiền ăn học bố gửi hàng tháng mà tôi chưa từng đụng vào, và toàn bộ số tiền tôi kiếm được nữa.

 

Hắn nhìn tấm thẻ, rồi nhìn tôi như một kẻ lạ lẫm.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)