Chương D38

Xây dựng thương hiệu cá nhân đang là cái mốt của các bạn trẻ hay sao ấy nhỉ, hội nhóm nào cũng thấy các bạn đăng bài để tạo dựng tên tuổi. Đọc vài bài đầu còn thấy được, đọc nhiều lại thấy nhảm, không biết các bạn ấy có thực sự hiểu thương hiệu cá nhân là cái gì không nữa.

 

Nói về thương hiệu thì thời sinh viên tôi cũng có chút tiếng tăm đấy, dù chẳng tốt đẹp cho lắm. Haha.

Hồi đó, tôi được bọn bạn gọi là “Người Không Xương”

mềm dẻo đến mức gặp ai cũng có thể quấn lấy.

 

Tôi cảm nhận được, chúng nó gọi như thế

có ngưỡng mộ,

cũng có khinh thường.

 

Ngưỡng mộ là lúc tôi coi lỏm đề thi hết môn rồi tuồn cho tụi nó.

Còn khinh thường, là khi tôi được thầy cô ưu ái hơn trong lớp.

 

Tôi nhận ra là, thương hiệu cá nhân gì đó không xuất phát từ khả năng của bản thân, mà nằm ở giá trị mà người ta có thể lấy từ mình.

 

Có giá trị, liền là người giỏi giang.

Không giá trị, liền là kẻ cơ hội.

 

Mỗi lần cậu ấy nghe bọn bạn gọi tôi là “Người Không Xương” liền nổi cáu, sau đó lại khuyên tôi bỏ việc làm trợ giảng cho thầy cô. Nghe vậy tôi chỉ cười bảo:

“Nhờ chúng nó gọi vậy mà em mới có vài mối làm ăn đấy, tội gì phải xin nghỉ trợ giảng.”

 

Thương hiệu, cũng chỉ là cái cần câu cơm thôi.

Còn kẻ tự cắn câu thì…

Haha

Một nhóm gồm ba người thế nhưng trong tiết thảo luận chỉ có hai người đến. Giảng viên thấy vậy thì hỏi lý do, trưởng nhóm liền đáp lời:

“Hôm nay bạn ấy bị ốm nên xin phép vắng ạ.”

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)