Chương D37

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao các hoạt động thiện nguyện phải tổ chức rình rang, phải tuyên truyền rầm rộ đến vậy. Cứ như một showSự phô trương, khoe khoang  diễn.

 

Trước kia tôi từng hỏi một đứa bạn luôn tích cực tham gia sinh viên tình nguyện, nó bảo, phải như vậy mới vui, mới khí thế, mới có tinh thần làm những việc cực nhọc mà không công.

 

Rồi khi đi làm, tôi hỏi trưởng phòng truyền thông của công ty, chị ấy bảo, xây dựng hình ảnh công ty là một chuyện, quan trọng là mình làm việc tốt ngại gì không tuyên dương.

 

Tôi cũng nghe vài chương trình podcastMột series các tập tin âm thanh hoặc video số mà người dùng có thể tải về và nghe., có khách mời bảo vì muốn lan tỏa nghĩa cử cao đẹp, có người lại bảo tuyên truyền để càng nhiều người biết đến những mảnh đời cơ cực hơn.

 

Vô vàn lý do, chẳng biết thật giả thế nào. Tôi không phán xét, chỉ là không hiểu.

 

Hồi còn bé nếu có vấn đề như vậy tôi thường hỏi hắn, đáp án có khi mơ hồ nhưng thật ra thứ tôi cần lúc ấy chỉ là một người lắng nghe tôi lải nhải thôi.

 

Tôi từng nhìn vào gương, tưởng tượng trong kia là hắn.

 

Nếu tôi hỏi, chắc hẳn hắn sẽ đáp lại rằng:

“Trước khi làm từ thiện em không hỏi người ta có muốn nhận hay không, làm xong còn định tuyên truyền nữa à?”

 

Giống như vị bác sĩ kia, giống như cậu ấy, tôi chưa từng lên tiếng nhờ giúp đỡ

nhưng

tại sao cứ cố gắng xen vào cuộc đời tôi đến vậy?

 

Tôi khổ sở nhưng đâu có nghĩa là đáng thương!?

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận
    Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
    Tác giả: MKT
    Thể loại: Kẹo Lạc

    Danh Sách Chương (45)