Chương D36

Hồi sinh viên tôi phải đi làm thêm nên ít khi tham gia các hoạt động của khoa. Mấy đứa bạn sau nhiều lần rủ không được cũng chẳng ngó ngàng gì đến tôi nữa.

 

Thật ra tôi không quan tâm lắm, không có thời gian.

Tôi bận học, bận làm

để bớt rảnh lo nghĩ.

 

Cho đến một lần trường tổ chức thi văn nghệ vào đêm kỷ niệm thành lập, do ban hậu cần thiếu người nên tôi bị kéo vào. Tôi không từ chối được, dù miễn cưỡng nhưng cũng cố gắng hoàn thành mọi việc được giao.

 

Chỉ là,

nhìn đám bạn vừa làm vừa cười đùa cùng nhau

tôi chợt thấy lạc lõng kinh khủng.

 

Dường như lúc đó tôi thực sự trở thành một nhân viên hậu cần, chỉ đứng đằng sau làm nền cho người ta, không hòa nhập nổi.

 

Tôi nhớ con người trước của mình,

nhớ một Bầu Trời Nhỏ vô tư đến ích kỷ.

 

Không phải tôi hối hận vì đã từ bỏ, chỉ là giây phút ấy tôi nhận ra hình như mình chọn sai đường rồi, lại mông lung chẳng biết đâu mới là đúng.

 

Cũng may mà cậu ấy đã đến và bảo với tôi là:

“Em còn đứng ngẩn ra đó làm gì, muốn chơi, vậy thì tới đi chứ!”

Rồi cậu ấy cười, khóe môi cong cong, đẩy tôi về phía trước.

 

Câu nói kia đã thức tỉnh tôi.

 

Ừ, đúng rồi

nếu không phải điều gì quá đáng

muốn quá thì cứ làm đi.

 

Chỉ cần bản thân thực sự muốn, thì đúng sai không quan trọng nữa.

Trong buổi họp giao ban đầu tháng, thấy sếp cứ ra rả về chuyện nhân viên ù lì, thiếu chủ động, một người ở dưới làu bàu:

“Sếp cứ bảo bọn em không biết nắm bắt cơ hội, nhưng cơ hội hình thù thế nào sếp lại chả nói.”

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)