Chương D35

Hồi còn đi làm ở công ty cũ, có vị sếp từng than thở với teamĐội nhóm tôi thế này:

“Sáng đi làm, vào thang máy gặp đồng nghiệp áp lực quá, chẳng ai chào hỏi nhau câu nào.”

Vị sếp này còn định đề xuất với bên nhân sự đưa vào quy định chung, sau chẳng biết thế nào lại thôi. Ở công ty thứ hai, lúc còn là quản lý, tôi từng nói riêng với đứa em trong team là:

“Đồng nghiệp không phải bạn bè, khi nào bước chân khỏi công ty vẫn còn vui vẻ đi ăn đi chơi với nhau, lúc ấy mới là bạn bè.”

Có lúc tôi thấy khó hiểu, rõ ràng chỉ là mối quan hệ hợp tác vì lợi ích, thế nhưng cứ phải cố tỏ ra thân thiết làm gì, rất phiền. Sau này, khi trải đã qua nhiều thăng trầm trong sự nghiệp tôi mới nhận ra, lợi ích không phải cột mốc để vươn tay đoạt lấy, nó là cả con đường, càng trải nhiều quan hệ thì con đường càng dài, càng dễ đi.

 

Khi thấy vị bác sĩ trước mặt tận tình khuyên bảo tôi đừng bỏ thuốc, chữa trị đúng liệu trình đi, tôi liền hỏi:

“Bác sĩ cũng chữa cho mẹ em nhỉ? Em với bà ấy không liên quan gì đâu, không cần cố gắng đến thế.”

Anh ta hơi sững lại, tay kê đơn ngừng một lúc rồi mới viết tiếp. Khi đưa đơn thuốc cho tôi anh ta mới nói.

“Sao càng ngày em càng giống mẹ thế? Lúc nào cũng cố giữ khoảng cách với người khác. Anh là bác sĩ, chữa bệnh kiếm tiền, tỏ ra quan tâm bệnh nhân của mình thì có gì sai?”

Tôi nghe thì cười, cầm đơn thuốc rời đi.

Nếu đã cố tỏ ra thân thiết, vậy cũng nên nhìn vào cảm nhận của người khác.

Chú thích (1)

  1. 1. Đội nhóm

Bình Luận

Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)