Chương D32

Dạo này tôi hay gặp được người quen cũ thật, lại toàn gặp trong bệnh viện.

Một người bạn thời đại học trông thấy tôi lúc đang loay hoay mua thuốc theo kê đơn của bác sĩ, nhìn thoáng qua tôi còn không nhận ra cậu ấy. Ngoại hình của cậu bạn thay đổi rất nhiều, trông bảnh bao hơn, nghệ sĩ hơn, nếu không phải nụ cười cong khóe môi vẫn còn thì chắc tôi không dám nhận là người quen. Nói chuyện một hồi mới biết cậu ấy thành diễn viên nổi tiếng rồi.

Cậu bạn gặp được tôi thì nói không ngừng, cứ kể chuyện những năm qua thế nào, như thể chúng tôi vẫn thân thiết lắm vậy. Tôi nhìn cậu ấy cười nói bất giác lại hỏi một câu chẳng liên quan:

“Anh ổn không?”

Cậu ấy nhìn tôi, càng cười tươi hơn, bảo là:

“Ổn chứ, gặp em lại càng ổn. Em trốn ở đâu kỹ thế, anh lên hẳn tivi tìm cũng không thấy em đâu.”

Nghe vậy tôi liền hiểu, cậu ấy chẳng ổn chút nào. Làm gì có ai ổn mà lại lên tivi để tìm người khác chứ!

 

Tôi từng trốn cậu ấy, trốn một hơi mấy năm thì làm sao cậu ấy tìm được.

 

Thấy tôi im lặng, cậu ấy nói tiếp:

“Anh biết vì sao em trốn anh rồi.”

Cậu bạn nghiêng đầu về phía tôi, chỉ tay vào khóe môi đã vẽ lên nụ cười cong cong.

“Anh đi diễn, tập nói tập cười mới thấy giống thật đấy.”

 

Ừ, giống lắm. Giống hệt nụ cười của hắn.

Cũng vì nụ cười này mà tôi trốn cậu ấy. Trốn một người tôi từng làm tổn thương.

 

Cậu ấy lại cười nói:

“Sao mặt em xị ra rồi? Giống thì có sao đâu. Chỉ cần em thích là được.”

Chẳng hiểu sao nghe xong tôi lại bật khóc ngay trước mặt cậu ấy, nức nở bảo rằng:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)