Chương D30

Trong thời điểm đại dịch bùng phát người ta thường hô hào khẩu hiệu “cách ly không cách xa”, họ tìm mọi cách để kết nối với nhau khi không được trực tiếp đối mặt nữa.

 

Hóa ra, người ta sợ cô độc đến vậy.

Hóa ra, nỗi sợ cô độc chẳng phải điều hèn nhát.

 

Chỉ là, những đêm đối mặt với bốn bức tường nỗi sợ ấy lại phóng đại gấp trăm nghìn lần trong tôi.

Có khi

tôi không nhớ nổi hôm qua mình đã làm gì.

 

Tôi sợ hãi ký ức cứ trôi đi mỗi ngày, sợ thế giới này chối bỏ tôi, sợ phải một mình đứng giữa trời đất mà không biết mình là ai. Những lúc như vậy tôi lại nhìn tấm ảnh cũ trong điện thoại, đã lưu từ hồi còn đi học. Tôi vuốt ve khuôn mặt hắn, cố ghi nhớ thật lâu, thật rõ từng chi tiết nhỏ, để dù có quên mọi thứ tôi cũng không được phép quên hắn.

 

Tấm ảnh này chứa đựng những niềm vui nhỏ nhoi, cũng mang theo những tổn thương của quá khứ. Vì nó, bố đã đập nát chiếc điện thoại đầu tiên của tôi.

 

Ông gào lên:

“Nếu mày yêu thằng đấy thì mày không phải con tao. Mày không phải con tao!”

Phóng viên bắt gặp diễn viên mới nổi đang đi cùng ai đó, xem chừng là hẹn hò, vội vàng chạy lại tác nghiệp. Diễn viên che chắn người kia ở phía sau, thản nhiên tiếp nhận phỏng vấn.

Phóng viên hỏi móc mỉa:

“Nhiều fansNgười hâm mộ  đòi làm vợ em lắm, em có sợ thấy cảnh này họ quay sang antiTẩy chay  không?”

Diễn viên liếc nhìn tay đeo nhẫn của phóng viên, đáp lại:

“Anh lấy vợ rồi nhở. Thế nếu lúc ấy mọi người bảo anh đừng lấy, anh có nghe theo không?”

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận
    Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
    Tác giả: MKT
    Thể loại: Kẹo Lạc

    Danh Sách Chương (45)