Chương D3

Sáng nay có người bảo tôi nên viết ra, coi như một dạng lưu bút, cũng giúp giải tỏa tâm trạng. Nhưng mà từ nhỏ tôi không giỏi thể hiện cảm xúc lắm, gặp chuyện nếu không đờ người thì cũng im lặng bỏ đi.

Ơ nhưng mà, hắn thì không cho là như vậy. Hắn bảo, tính tôi như bầu trời, có lúc tĩnh lặng không gợn mây, có lúc chỉ toàn gió với mưa. Bão nổi.

Tôi nghe xong chỉ nín cười nhìn hắn, thấy vậy hắn mới bổ sung thêm, trời trên kia vừa cao vừa rộng, còn tôi chỉ là một khoảnh nhỏ thôi.

Từ đấy hắn gọi tôi là Bầu Trời Nhỏ.

Sau này, tôi không nhớ rõ lắm là khi nào, hắn nhàn nhạt nói, bầu trời của tôi tràn đầy ích kỷ, cho nên bên cạnh chữ Bầu Trời mới gắn thêm chữ Nhỏ.

Thế mà tôi không tìm được từ nào để phản bác cả, cứ đơ ra nhìn môi hắn mấp máy, nghe từng chữ hắn nói, rồi nhìn hắn quay bước đi.

Giá mà lúc đó cũng có người nói với tôi như sáng nay nhỉ, thì tôi đã biết có thể khóc bằng cách viết, có thể dùng con chữ thay giọt nước mắt.

Ai cũng biết đau biết buồn, chỉ là họ chọn buồn và đau bằng cách nào thôi.

Thằng bé ngồi tô tranh ở bàn ăn bệnh viện, nó say mê quệt từng vệt màu lộn xộn, cuối cùng bức tranh ngôi nhà ba người bị nó tô thành tranh trừu tượng luôn.

Nhưng nó vui lắm, hớn hở ngẩng lên định khoe với người lớn ngồi đối diện. Nhưng khi nhìn tờ giấy trắng trước mặt người đó nó lại bị tò mò làm quên mất. Nó hỏi:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)