Chương D27

Lúc tôi vừa từ phòng khám ra thì gặp người quen. Sau vài giây cả hai ngỡ ngàng tôi đành lên tiếng chào hỏi trước. Cứ tưởng như thế là xong, ai ngờ ông lại bảo muốn nói chuyện thêm.

Nếu là tôi của vài năm trước có khi đã ngoảnh mặt đi luôn. Nhưng bây giờ, làm vậy cũng chẳng nghĩa lý gì.

 

Ông hỏi, dạo này tôi có gặp hắn không?

Tôi bảo, con bác sao bác hỏi cháu?

Ông “à” một tiếng, hỏi tiếp, vào viện gặp mẹ à?

Tôi hỏi lại, mẹ nào ạ?

Ông “ừm” một tiếng, rồi im lặng.

 

Nhìn người đàn ông này tôi lại chợt nhớ tới bố, hai người hình như bằng tuổi nhau, à, đồng niên cùng công ty xây dựng mà. Nhưng ông ta là kiến trúc sư, không cao lớn như bố tôi, bây giờ già rồi trông càng gầy yếu hơn. Đôi mắt ông ta hơi mờ đục, ngẩng lên nhìn tôi hồi lâu, sau đó nhỏ giọng cảm thán:

“Cháu giống mẹ, thật sự giống quá!”

Tôi đáp lời:

“Anh ấy cũng giống bác, giống lắm.”

Không như xưa, giờ nghe tôi đốp chát ông ta chỉ cười khổ. Tôi cũng chẳng quan tâm ông ta nghĩ gì, đứng dậy bỏ về. Trước khi đi tôi vứt lại một câu:

“Có đôi khi giống một người không phải đặc ân, mà là nguyền rủa.”

 

Tôi hận mẹ, nhưng tôi và bà giống nhau, đều ích kỷ.

Tôi ghét ông ta, ông ta là căn nguyên mọi đau khổ của hắn.

Nhưng ông ta và hắn lại giống nhau, đều đã chọn nhầm người…

Lâu rồi thằng bé mới có bạn chơi cùng, nó đang rất hăng hái ghép hình cùng người lớn đối diện. Bỗng dưng nó kêu lên:

“Người lớn sai rồi, là miếng này cơ mà.”

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)