Chương D26

Đó là lần duy nhất tôi thấy hắn khóc.

Giọt nước mắt càng ngày càng nhỏ

rồi biến mất theo đà lăn,

trước cả khi chạm tới khóe môi hắn.

 

Giống như phải nhọc nhằn ép ra những tổn thương.

 

Hắn bảo với tôi:

“Sống trên quả đất này, có ai không bị trọng lực ép xuống. Em đừng oán trách nữa.”

 

Dáng hắn lẻ loi đứng ngược sáng lại càng thêm đơn bạc.

Tôi chợt nhận ra,

tôi mất mẹ, còn hắn

mất cả hai.

 

Trước ngày tôi tròn mười tám, mẹ trở về cãi nhau với bố. Dù ở trong phòng tôi vẫn nghe rõ giọng ông gằn xuống dữ dằn:

“Cô có giỏi dẫn cả nó đi. Cút!”

 

Tôi chết lặng. Lần đầu tiên cảm thấy trống rỗng như bị rút sạch toàn bộ sự sống. Tôi chìm trong tiếng nhạc khoan sâu vào màng nhĩ, chìm giữa ánh đèn xanh đỏ ngập ngụa mùi men.

Cho đến khi

hắn đến, rồi bỏ đi.

Để lại mặt đất ngổn ngang mảnh vỡ cùng chiếc bánh sinh nhật

đã nát.

 

Lúc ấy tôi như kẻ sắp chết đuối bất ngờ thấy tia sáng trên mặt nước, dù lồng ngực như muốn nổ tung vẫn muốn

vùng vẫy với đến. Khi thấy giọt nước trong suốt lăn qua gò má hắn tôi đã nấc khan nghẹn ngào:

“Em sai rồi, anh à.”

Nửa mặt hắn giấu trong khoảng tối, giọng nói cũng chẳng còn thản nhiên như trước.

“Chúng ta, đều mệt rồi.”

 

Không chỉ tôi, mà tất cả chúng tôi, cả bố và hắn đều mỗi ngày phải gánh chịu áp lực trên vai. Có ai trong chúng tôi mà không mất mát chứ.

 

Vậy thì thôi, đừng dằn vặt nhau nữa được không?

Hai anh bác sĩ tranh thủ giờ nghỉ để nói chút chuyện về bệnh nhân của mình. Anh bên khoa thần kinh hỏi:

Lời tác giả

Không biết có ai kiên nhẫn đọc đến đây không, mình chỉ muốn nói là, câu chuyện về chiếc bánh sinh nhật cuối cùng cũng kết thúc ở đây rồi :D

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Tập truyện ngắn: 100m Cô Đơn
Tác giả: MKT
Thể loại: Kẹo Lạc

Danh Sách Chương (45)