Chương D25
Hắn là một cái cây, dường như lúc nào cũng có thể thấy hắn đứng đó,
vững chãi như vậy
yên lặng như vậy…
Nhưng cũng có khi cái cây nghiêng ngả giận dữ.
Lần đầu tiên thấy tôi đã ngạc nhiên tới bật cười, sau đó cầm lấy một mảnh vỡ thủy tinh tự cứa vào lòng bàn tay mình rồi xòe ra, bảo với hắn.
“Anh nhìn này, không có máu. Chai sạn rồi thì không đau nữa.”
Tôi vừa nói dứt lời thì hắn ném luôn cái bánh xuống đất, quát lên:
“Sống tốt của em là như này đấy hả?”
Giữa tiếng nhạc ồn ào tôi không nghe rõ những câu nói phía sau của hắn, chỉ thấy hắn dứt khoát quay lưng đi.
Thật ra hắn chỉ hơn tôi một tuổi, bóng lưng, bờ vai cũng chưa đủ lớn, thế nên khi trộn lẫn vào đám người xa lạ liền thấy đơn bạc. Tới lúc này tôi mới giật mình hoảng hốt, muốn đứng dậy chạy đi tìm hắn nhưng chỉ mới vài giây đã không thấy đâu nữa.
Cái cây mà tôi nghĩ rằng vẫn luôn ở đấy
lại chẳng ở đấy nữa rồi.
Cái cây mà tôi nghĩ rằng sẽ luôn bình lặng
lại nghiêng ngả mất rồi.
Có phải vì bầu trời nhỏ nổi bão
nên cái cây to mới giận dữ?
Mở quán nhậu thật sự rất khổ! Lãi lời đâu chưa biết chỉ riêng việc sửa đồ khi khách nhậu xỉn đập phá cũng đủ mệt rồi. Anh chủ hì hụi cả buổi để gắn lại cái đèn trần bị khách vô tình làm vỡ tối hôm trước, mãi rồi cũng xong, nhìn qua khó mà thấy dấu vết chắp vá. Cậu nhân viên ngồi dưới thì cứ lải nhải mãi, bảo vỡ rồi sao không thay luôn cái mới đi cho đỡ khổ.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Danh Sách Chương (45)
- Chương D1
- Chương D2
- Chương D3
- Chương D4
- Chương D5
- Chương D6
- Chương D7
- Chương D8
- Chương D9
- Chương D10
- Chương D11
- Chương D12
- Chương D13
- Chương D14
- Chương D15
- Chương D16
- Chương D17
- Chương D18
- Chương D19
- Chương D20
- Chương D21
- Chương D22
- Chương D23
- Chương D24
- Chương D25
- Chương D26
- Chương D27
- Chương D28
- Chương D29
- Chương D30
- Chương D31
- Chương D32
- Chương D33
- Chương D34
- Chương D35
- Chương D36
- Chương D37
- Chương D38
- Chương D39
- Chương D40
- Chương D41
- Chương D42
- Chương D43
- Chương D44
- Chương D45
Bình Luận